Chương 43:
Ánh mắt Diệp Như Hề lóe lóe, nói: “Dì Vu à, chuyện ở công ty của cha không phải đều giao cho thư ký Lý xử lý sao? Làm sao lại cần đến bà tham dự vào vậy?”
Từ 6 năm trước sau khi cha cô bị tai nạn phải nằm viện, chuyện trong nhà hay ở công ty đều được giao cho người mà cha từng tin tưởng nhất là thư ký Lý chăm sóc, mỗi tháng đều sẽ rút ra một khoản hoa hồng của công ty gửi qua cho nhà này.
Nhưng Diệp Như Hè chưa từng thấy qua một xu một cắc tiền hoa hồng nào cả, Vu Bình vơ vét rất chặt.
“Làm sao mày phải hỏi nhiều như thế! Hiện tại cứ đi theo tao là được rồi.”
Dút lời, Vụ Bình liền duỗi tay muốn túm lấy Diệp Như Hè, bộ móng tay kia vừa nhọn vừa dài, thật sự muốn túm qua thì da cô cũng sẽ bị trầy xước luôn mắt.
Diệp Như Hè dứt khoát lùi về phía sau một bước, Vu Bình đưa tay vào khoảng không, bởi vì trọng tâm không vững, thiếu chút nữa đã té ngã, lập tức giận muốn phát điên.
“Diệp Như Hè! Mày muốn chết àI”
Diệp Như Hề cười cười, nói: “Dì Vu à, tôi thật sự có việc, tôi đi trước.”
Dút lời, Diệp Như Hề liền lướt qua bà ta rồi rời đi.
Vu Bình ở phía sau chua ngoa nói: “Mày cũng không thèm quan tâm đến sự sống chết của đứa bé kia soa?”
Nghe thấy bà ta lấy Nhạc Nhạc ra uy hiếp chính mình, lòng Diệp Như Hề lại lạnh hơn chút, cô nói: “Dì Vụ, quên nói cho bà biết một chuyện, về sau tiền thuốc me chữa trị của Nhạc Nhạc tôi sẽ tự gánh vác được, cũng không cần bà quan tâm nữa.”
Vu Bình sửng sót một chút, “Mày nói vậy là có ý gì?”
“Chuyện con tôi thì tôi tự lo liêu.”
“Mày có biết đó là khoản tiền lớn đến thế nào không?”
“Tôi lại chả rõ ràng hơn bà.”
Vu Bình híp mắt, nói: “Cho nên hiện tại mày đang muốn chống lại tao ư? Mày quên công ơn dạy dỗ của cha mày rồi à?”
“Cha tôi cũng không muốn bà lấy tôi ra làm lá chắn thế tội đúng không? Chuyện xảy ra năm đó sự, tôi còn chưa nói, đây cũng là sự nhượng bộ lớn nhất của tôi.”
Nhìn chăm chú vào ánh mắt lạnh băng của Diệp Như Hè, Vu Bình cuối cùng cũng ý thức được, đứa con ghẻ này cũng không phải là đối tượng tùy ý để bà ta nhào nắn như: 6 năm trước nữa.
Vu Bình lập tức lạnh mặt, rồi lại tỏ vẻ, mang theo ưu sầu nói: “Công ty gần đây gặp phải nguy cơ vì tài chính, lần này có một buổi tiệc xã giao rất quan trọng, đều là khách hàng quan trọng của công ty, nếu như mày cứ mặc kệ tất cả, thì bao nhiêu công sức của cha mày đều sẽ uồng phí!”
Công ty là toàn bộ tâm huyết của cha cô, hơn nửa đời người ông ấy đã chèo chống công ty .
Vu Bình thấy cô không nói lời nào, lại bồi thêm vài câu “Mày có ý kiến gì với tao thì cũng không sao cả, nhưng công ty là của cha mày thì không thể thấy chết mà không cứu đúng không? Phải biết rằng nơi này cũng có cả cổ phần của mày đó!”
Đương nhiên, số cổ phần kia có muốn đưa cho Diệp Như Hè hay không vẫn phải xem ý tứ bà ta thế nào mới được.
Nhưng, Diệp Như Hề vẫn kiên quyết từ chối.
“Tôi có thể đi cùng với bà, nhưng không phải đêm nay.”
Nếu như cô cho Tạ Trì Thành leo cây, còn không biết anh sẽ làm ra cái gì.
Vu Bình trơ mắt nhìn Diệp Như Hề rời đi, phẫn nộ dậm chân một cái, ánh mắt của bà ta hiện lên một tia oán độc, trong lòng tràn đầy suy tính.
Thái độ của Diệp Như Hề chuyển biến quá mức rõ ràng, Vu Bình bị hù dọa, bà ta bắt đầu rơi vào trầm tư, có gắng nghĩ xem bản thân đã sai ở bước nào?
Xem ra bà ta cần phải đẩy nhanh tốc độ bòn rút tất cả nguồn tài chính của công ty mới được.
Diệp Như Hề vội vàng tiền đến quán cà phê, lúc tới nơi thì kinh ngạc phát hiện ra quán cà phê vốn được mọi người hoan nghênh và luôn đông nghịt khách giờ lại không có một bóng người.
Không đúng, còn có một người đang ngồi ở bên trong, là Tạ Trì Thành.
Trừ người này ra, tất cả các bàn khác đều trống không, mà ở bên ngoài quán cà phê, lại đỗ vài chiếc xe.