Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 423




Chương 423

Anh gọi Lâm Tử Ngang. đến, nói: “Hãy đi điêu tra nguồn gốc của sô điện thoại này.”

Sau đó lại dặn dò Tần Phong: “Tập hợp nhân lực.”

Lâm Tử Nhanh cùng Tần Phong đồng thời đáp: “Vâng!”

Hai người cuối cùng cũng thở phào.

nhẹ nhõm, bọn họ không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng Diệp Như Hề biên mắt, Tạ Chi Thành phát điên, bọn họ biết rõ được hai chuyện này.

Hiện tại cuối cùng cũng có thể giải quyết vấn đề này, bọn họ đều hận không thể làm nhanh hơn.

“Ông chủ! Tôi đã tra ra được định vị!

Là tại một khu vực ven biển! Vị trí rất hẻo lánh, tín hiệu cũng rất kém.”

“Mọi người đã được triệu tập đầy đủ, có thể lập tức xuất phát.”

Tạ Trì Thành đứng lên, lạnh lùng phun ra một chữ: “Đi.”

Anh tự thuyết phục mình, người phụ nữ kia đã phản bội, anh nhất định phải tận tay bắt cô lại, nghiêm khắc trừng phạtÍ * Sau khi màn đêm buông xuống, bên ngoài yên tĩnh đến đáng sợ, thỉnh thoảng lại có tiếng côn trùng và chim chóc truyền đến khiến cho đêm tối càng thêm kinh hãi.

Thỉnh thoảng sẽ truyền đền tiếng bước chân dồn dập, cùng ánh sáng của đèn pin chiều loạn xạ, điều đó có nghĩa là những người bên ngoài kia vẫn còn chưa từ bỏ ý định tìm kiếm cô.

Diệp Như Hề đói lả, lại không dám uông quá. nhiều nước, dù ở trong nhà vệ sinh cũng không dám đi vệ sinh, một chút cử động cũng không dám mạo hiểm.

Một nhóm người đã tìm kiếm ở nơi này trước đó, nhưng bởi vì mùi quá hôi thối, nên những người kia khôn truy tìm cần thận mà bỏ qua cô, hữu kinh vô hiểm” mà tránh thoát được một lần.

* Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không có nguy hiễm.

Nguồn điện bên trong sạc dự phòng không đủ dùng, Tạ Trì Thành lại không trả lời, vì vậy nên cô không gửi thêm bắt kỳ tin nhắn nào nữa.

Cô biết mình không thể tiếp tục ở lại đây, cô muốn đi tìm một chút đồ ăn.

Kiên nhẫn đợi đến nửa đêm, bên ngoài dần dẫn không còn tiếng động, Diệp Như Hề mới chậm rãi đứng dậy, thận trọng rời khỏi nhà vệ sinh công cộng.

Nơi này rất ít đèn đường, tầm nhìn bị cản trở, Diệp Như Hề sợ sẽ bị vấp phải đá rôi trượt chân, cô bước đi một cách thận trọng.

Vốn dĩ muốn trốn vào trong khu rừng nhỏ, chí ít khu rừng này sẽ khó bị tìm thầy hơn, lại còn có thê hái một ít quả dại để ăn tạm.

Nhưng cô còn chưa đi được bao xa, đã bị bao vây bởi một nhóm người, dẫn đầu chính là thím béo kia.

“Cuối cùng cũng bị tôi tóm được rồi!

Lợi hại lắm! Trồn được lâu như vậy!”

Diệp Như Hề lập tức muốn xoay người chạy thoát thân, nhưng phía Sau cũng bị đám người kia chặn lại.

Cô lại bị bắt lần nữa, nhốt vào trong phòng, không ‹ có cách nào thoát ra ngoài, ngay cả đi nhà vệ sinh cũng bị thím béo nhìn chằm chằm, không còn một chút tự do.