Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 42




Anh cũng sẽ không tìm đến cô để tính số đây chứ?

 

Khoản tiền hai mươi vạn kia cô cùng hoàn trả lại rồi, số tiền mặt kia cũng không ngoại lệ, tất cả đều trả lại không thiếu một xu, may mắn bản thân đã thừa dịp thời điểm thị trường chứng khoán của Long Đằng gặp sóng gió, kiếm lời được một khoản.

 

Hiện tại tắt cả mọi thứ đều đang đi đúng quỹ đạo, nhưng trong lòng Diệp Như Hề không hiểu sao vẫn có chút lo lắng không yên.

 

Nghĩ tới cái gì liền tới cái đó, khi Diệp Như Hề nhận được điện thoại của Tạ Trì Thành, thiếu chút nữa đã giật mình tới mức đánh rơi điện thoại.

 

“Đêm nay tôi tới đón cô.”

 

“Cái, cái gì?”

 

“Nói cho tôi địa chỉ đi.”

 

Giọng điệu Tạ Trì Thành rất bá đạo, có vẻ như cô không có quyền quyết định đi hay không, dường như đây là mệnh lệnh vậy.

 

Diệp Như Hề bởi vì chột dạ, cũng không có phản kháng, hơn nữa chuyện quả thật phải trực tiếp gặp mặt giải thích một phen, chỉ là cảm thấy không thể để Tạ Trì Thành tự: mình tới đón cô được, nếu vậy thì không biết Vu Bình sẽ làm ra chuyện gì nữa.

 

“Tôi biết có một quán cà phê rất tốt, tôi ở nơi đó chờ anh.”

 

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Như Hề càng thêm đứng ngồi không yên.

 

Mà ở đầu dây bên kia, Tạ Trì Thành đang ngồi trong phòng làm việc rộng lớn, sắc mặt đen tối không rõ, mà ở trong tay anh, có một tập tư liệu thông tin chỉ tiết.

 

Tần Phong cùng Lâm Tử Ngang có mặt ở văn phòng, người nào cũng bận rộn, sau khi Long Đằng trải qua một buổi lễ rửa tội trước đó, gần như đá được hầu hết đám ma quỷ lòi đuôi ra ngoài hết rồi.

 

Những cơ sở ngầm mà lão phu nhân đã sắp đặt báy lâu cũng bị ném ra ngoài, cho nên chả trách lão phu nhân mới trở nên sốt ruột như vậy, trực tiếp bảo Tạ Trì Thành trở về.

 

Lâm Tử Ngang đột nhiên vui vẻ, chỉ chỉ vào máy tính, nói: “Ông chủ, cổ phần công ty đều đã trở lại, thật đúng là một phần cũng không thiếu.”

 

Tạ Trì Thành nhàn nhạt ừ một tiếng.

 

Lâm Tử Ngang nghĩ đến cuộc trò chuyện bản thân vừa nghe lén được kia, nhịn không được trêu chọc nói: “Ông chủ, có phải anh hơi để ý tới kẻ trộm tiền kia quá rồi hay không? Còn muốn hẹn gặp người ta.”

 

Tạ Trì Thành cong cong khóe môi, ngay cả nụ cười đơn giản như vậy cũng mang theo tia sát khí, “Hỏi nhiều về chuyện này làm cái gì.”

 

Lâm Tử Ngang yên lặng khịt mũi, nhưng thật ra cũng không dám lỗ mãng, chỉ là ở trong lòng thầm cảm thán, có lẽ chẳng bao lâu nữa, nhà họ Tạ cũng sẽ đổi chủ thôi.

 

Sau khi hẹn xong Tạ Trì Thành, Diệp Như Hè vẫn luôn cảm thấy không yên tâm, cô thay một bộ quần áo, vừa mới đi xuống dưới nhà, liền đụng phải Vu Bình.

 

Vu Bình thấy cô ăn mặc chỉnh tề, nhíu mày, nói: “Mày lại muốn đi đâu?”

 

“Có chút việc.”

 

“Đừng đi, đợi lát nữa cùng tao ra ngoài một lát.”

 

Diệp Như Hề không bày ra biểu cảm gì chỉ nói: “Tôi thật SỰ CÓ VIỆC.”

 

“Mày hiện tại không thèm nghe lời tao nữa rồi đúng không?”

 

*Dì Vu à, dì có việc gì không vậy?”

 

Diệp Như Hề từ trước đến nay đều chưa từng gọi Vu Bình ng mẹ, đều gọi bà ta là dì, loại người như Vu Bình căn bản không xứng đáng làm mẹ cô.

 

Vụ Bình mang vẻ mặt ngạo mạn nói: “Mang mày đi gặp gỡ mấy người, đều là những đối tác thân thiết của công ty, mày vốn là con gái nhà họ Diệp, thì cũng phải đảm đương một số trách nhiệm giúp ích cho công ty mới phải.”

 

Chỉ sợ đây không phải là đảm đương trách nhiệm, mà là muốn đem cô bán đi mới đúng.

 

Dù sao bà ta cũng đã làm như thế không chỉ một lần.

 

Nếu là trước kia thì Diệp Như Hề sẽ còn có chút cố ky, nhưng từ khi chuyện bên phía chị Dương dần dần đi vào quỹ đạo, Diệp Như Hề cũng tự tin nhiều hơn vài phần, hơn nữa trên tay còn có một phần chứng cứ ghi âm nữa.