Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 372




Chương 372

Diệp Như Hề tức giận, nói: “Em căn bản không quen, anh yên tâm.”

Tạ Trì Thành cong khóe môi, đặt lên má cô một nụ hôn nhẹ, đứng thẳng người lên, nói: “Các con ăn cơm xong có thể chơi ở gân đây, cha sẽ trỏ lại sớm thôi.”

“Daddy, cha không đi cùng chúng con sao?”

Nhạc Nhạc có chút mắt hứng.

Tạ Trì Thành khẽ mềm lòng, anh nói: “Hai tiếng nữa cha sẽ quay lại. Thư ký Tân sẽ đi theo các con. Nếu có chuyện gì, cứ nói cho chú ấy biết.”

Trong nháy mắt, khuôn mặt của Nhạc Nhạc từ u ám chuyên sang quang đãng hơn.

“Vậy daddy hãy mau quay lại nhé!”

Tạ An suy nghĩ một chút, bổ sung thêm: “Daddy, con sẽ chăm sóc tôt cho mẹ và em gái.”

Tạ Trì Thành cho cậu bé một ánh mắt khen ngợi, sau đó lập tức rời đỉ.

Thư ký Tần do dự một lúc, nhưng vẫn không, nhắc ô ông chủ có muốn thay quân áo rôi mới đi hay không.

Dùng bữa xong, ban đầu vốn có kế hoạch cùng đi ra ngoài chơi, nhưng vì hiện tại có mưa nhẹ nên ba mẹ con đành phải huỷ bỏ. Thời tiết ở hòn đảo này luôn thay đổi thất thường, một giây trước bầu trời còn quang đãng, một giây sau đã mây đen đầy tròi.

May mà trong khách sạn còn có rât.

nhiêu công trình giải trí, bao gồm cả phòng vui chơi dành cho cha mẹ và con cái, Diệp Như Hề lập tức dẫn Tiểu An và Nhạc Nhạc lên tầng 22.

Toàn bộ tầng 22 được trang trí thành phong cách phim hoạt hình, còn có rất nhiều trẻ em trong đó, cả tầng _ được chia thành từng khu vực, mỗi khu vực có một công trình khác nhau.

Nhạc Nhạc nhìn hoa cả mắt, hưng phần không ngừng, ngay lúc Diệp.

Như Hề còn tưởng rang con bé sẽ buông tay cô chạy đi chơi, muốn nhắc nhở Nhạc Nhạc đừng kích động quá mức, thì Nhạc Nhạc lại đi tới khu số học, câm một quyền sách toán, bắt đâu ‘múa bút thành văn.

Diệp Như Hề có vẻ bối rồi.

Cô bước tới xem qua, ồ, độ khó cũng không thấp.

“Nhạc Nhạc, con…không chơi sao2”

Nhạc Nhạc không ngâng đầu lên, nói: “Mami, mẹ đừng quây rây con.”

Diệp Như Hề dừng một chút, cảm thây vui Mộ) lại cảm thấy vui mừng quá mức Tạ An kéo tay mẹ và thì thầm: “Nhạc Nhạc có nói, sau này muôn kiếm thật nhiều tiền để nuôi mẹ đó.”

Ánh mắt của Diệp Như Hề trở nên nghiêm túc, cô bê Nhạc Nhạc lên, đặt ở trên ghế, nghiêm túc nói: “Nhạc Nhạc, mẹ chỉ mong con được hạnh phúc và bình an lớn lên thì mẹ đã rất hài lòng rồi, cho nên Nhạc Nhạc không cân ép buộc bản thân làm bát cứ điêu gì mà mình không vui, được không?”

Nhạc Nhạc lắc đầu, không nói lời nào.

“Nhạc Nhạc, con thích vẽ tranh thì cứ tiếp tục vế tranh đi. Mẹ không cần con gánh vác gì cả, có được không?”

“Mami, con thích vẽ tranh.”

Diệp Như Hề thở dài một hơi, nắm lây tay con bé, nói: . Vậy chúng ta đến khu vẽ tranh thôi nào.

Nhạc Nhạc lắc đầu nói: “Nhưng con cũng thích số học.”