Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 239




Chương 239

Mà Diệp Như Hề lại có thể chống cự được đên bây giờ, chỉ là cô rât khó thở, hiện tại hơi thở này đã đứt quãng.

Hai mắt của Tạ Trì Thành đỏ ngâu, dứt khoát đạp ga phóng nhanh, suýt nữa làm động cơ nô tung, dùng tỐc độ nhanh nhật đề quay về biệt thự.

“Bác Chung! Gọi bác sĩ tới! Lập tức!

Lập tức!”

Tạ Trì Thành ôm Diệp Như Hề chạy vào phòng, vẻ mặt hoảng sợ mà chính anh cũng không biết.

“Xương sườn tồn thương, dưới da bị xuất huyết trong nhiêu chỗ, mắt cá chân dập nát có vẻ bị gãy xương do có vết thương cũ, mặt khác, còn có bị thiếu máu nghiêm trọng…… Ì Theo mỗi một chân đoán của bác sĩ, sặc mặt Tạ Trì Thành dần trở nên âm trầm nặng nề.

Toàn bộ căn phòng đều tràn ngập một cô áp suất thấp, không khí cũng ngột ngạt.

“Đều đi ra ngoài hết đi.”

Bác sĩ vội vàng rời đi, để lại không gian trông trải trong phòng.

Chú Chung lăng lặng đứng ở bên cạnh, trong ánh mất tràn đây vẻ đau lòng, ở trong lòng ông ây, Như Hề tiêu thư được coi như là một nửa nữ chủ nhận chân chính, là mẹ ruột của tiểu thiệu gia cùng tiểu tiều thư, hiện tại lại bị người ta đối xử kinh khủng đến vậy.

Tạ Trì Thành nhìn Diệp Như Hề nằm trên giường bệnh, cho dù đã ngủ rồi, hàng mày của cô đều gắt gao nhíu chặt, như là đang rơi vào cơn ác mộng vậy.

“Hãy giấu hai đứa nhỏ chuyện này.”

Tạ Trì Thành căn dặn.

Chú Chung cúp thấp đầu, thấp giọng lên tiêng: “Vâng, thiêu gia.

Do dự một hồi, chú Chung lại nói: “Thiếu gia, Như Hề tiêu thư bị thương nặng như vậy…… Chỉ sợ là bị người ta đánh.”

Còn bị đánh vô cùng tàn nhẫn.

Môi mỏng của Tạ Trì Thành gắt gao mím chặt thành một đường, ánh mắt hiện lên một tia sáng rét lạnh, nói: “Là ai lại có lá gan lớn đến vậy.”

Chú Chung. thở dài thật sâu, có câu nói nhịn xuống vẫn chưa nói, đánh người tàn nhân đến vậy, còn không có hề có dấu hiệu phản kháng, chỉ sợ người ra tay là người thân cận với Như Hề tiểu thư.

Cơn sốt hạ dần, Diệp Như Hề chậm rãi tỉnh lại, thứ đầu tiên cảm nhận được đó là thân thể vô cùng đau đớn.

Nhưng đã được bôi thuốc, cô không còn cảm giác đau thầu tim gan như trước, vẫn còn ở trong phạm vi có thể chịu đựng được.

“Tỉnh rồi?”

Một giọng nam khào khào vang lên bên tai cô.

Diệp Như Hề. chậm rãi quay đầu nhìn lại, một người đang lẳng lặng ngôi.

trên chiếc ghế bên cạnh, ngược sáng nên gương mặt anh tuần kia lại đen tối không rõ, nhưng hơi thở quen thuộc khiên cô lập tức nhận ra người đó là ai.

“Tạ Trì Thành……”

“Ừm, khát không?”

Diệp Như Hề gật gật đầu.