Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 212




Chương 212

Đón lấy ánh mắt ngây thơ của Nhạc Nhạc, Diệp Như Hề cô găng nặn ra một nụ cười, nói: “Mẹ đi đưa cơm cho cha của các con.”

Nhạc Nhạc cười cong mắt, nói: “Con cũng muôn giúp mẹt Anh trai, chúng ta mau cùng nhau đên giúp mẹ đi!”

Tạ An vui vẻ gật đầu.

Có thêm hai đứa nhỏ giúp đỡ, tâm trạng ngột ngạt của Diệp Như Hề cũng đã khá hơn rất nhiều.

Nhưng ít nhất…

Cô muốn tận mắt trông thấy Nhạc Nhạc hoàn toàn khỏe mạnh trở lại.

Và sau đó…

Cô nhắm mắt lại, cố gắng đè nén hàng vạn suy nghĩ trong đâu.

Kéo lê thân thể mệt mỏi, Diệp Như Hề vẫn đi vào phòng bếp.

Tạ An và Nhạc Nhạc thấy mẹ lại đi vào phòng bếp, lập tức nhao nhao chạy đến.

“Mẹ, sao mẹ lại muốn nấu ăn vậy?”

Đón lầy ánh mắt ngây thơ của Nhạc Nhạc, Diệp Như Hề cô găng nặn ra một nụ cười, nói: “Mẹ đi đưa cơm cho cha của các con.”

Nhạc Nhạc cười cong mắt, nói: “Con cũng muôn giúp mẹt Anh trai, chúng ta mau cùng nhau đên giúp mẹ đi!”

Tạ An vui vẻ gật đầu.

Có thêm hai đứa nhỏ giúp đỡ, tâm trạng ngột ngạt của Diệp Như Hề cũng đã khá hơn rất nhiều.

tôi sẽ gọi bảo vệ vào đấy.”

Diệp Như Hề nghĩ đến người đàn ông bụng dạ hẹp hòi kia, lập tức kiên trì nói: “Vậy: làm phiền cô thông báo giúp tôi một tiêng, thật sự là tông giám độc Tạ đã bảo tôi đến..

Nữ nhân viên lễ tận có chút tức giận: “Cô có còn biết xấu hỗ hay không vậy? Chẳng lệ ai tới đây nói mình có quan hệ với tổng giám đốc Tạ, đều sẽ được vào trong sao? Như vậy tôi còn có thể làm việc ở đây được nữa chắc?”

“Hơn nữa, mấy cái loại phụ nữ như cô, tôi đã gặp qua nhiêu rôi, còn tưởng răng mình là nữ chính trong tiểu thuyết hay sao? Chỉ cần nói một tiếng thì có thê có quan hệ với tổng, giám đốc à? Thật đúng là không biệt xấu hồi Đừng tưởng răng cô có một chút nhan sắc thì có gan muốn mở cả phường nhuộm! “

Nữ nhân viên lê tân oán hận ném ra những lời này, giọng điệu chua chát, nhưng cũng. phải thừa nhận, người lân la tiếp cận giám đốc lần này vóc dáng trông cũng không tệ lắm, khuôn mặt chưa trang điêm vậy mà lại xinh đẹp động lòng người.

Diệp Như Hề đỏ bừng mặt vì xấu hồ trước lời nói của cô ta, nhưng lại không dám rời đi.

Bởi vì lúc đi quá vội vàng, nên cô quên mang theo điện thoại di động, muốn gọi cho Tạ Trì Thành cũng không được.

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên.

“Diệp Như Hề?”

Diệp Như Hề quay đầu lại thì nhìn thây quản lý Trịnh, người kia cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thây cô.