Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 1156




Chương 1156

Hứa lão phu nhân thật mạnh hừ một tiếng, suýt nữa lại bắt đầu ho khan.

Diệp Như Hề vội vàng nói: “Vâng, cháu đã biết, bà ngoại bình tĩnh lại, đừng tức giận.”

Hứa lão phu nhân nhắm mắt lại, nghỉ tạm một hơi, chỉ là bàn tay rũ xuông của bà vân không buông ra.

Lão quản gia ở bên cạnh nhìn mà sốt ruột, trộm gọi Diệp Như Hề qua một bên, thấp giọng nói: “Phu nhân đời này oán hận nhất là người năm đó mang tiểu thư đi, phần ân oán này làm thế nào cũng không thể buông bỏ, phu nhân hận người đàn ông kia nửa đời sau.”

Diệp Như Hề nghe vậy, thấp giọng nói: “Ông quản gia, cháu hiệu rõ, cháu sẽ chú ý nhiêu hơn chút.”

“Ngài ngàn vạn đừng quá thân mật với bên kia, phu nhần không thẻ tiếp nhận.”

“Cháu đã biết.”

Sau khi lão quản gia dặn dò xong, đoàn người xuống núi.

Dọc theo đường đi, tâm tình Hứa lão phu nhân không tốt, sau khi xuÔng núi trực tiếp trở về phòng nghỉ ngơi.

Nhạc Nhạc và Tiểu An đều rất lo lắng, vây quanh mami hỏi: “Mami, người kia chính là ông ngoại sao?”

Đối với hai đứa nhỏ mà nói, cho dù là bà ngoại hay bà cỗ đều là sự tồn tại xa lạ, càng đừng nói tới ông ngoại.

“Đúng, nhưng các con phải nhớ kỹ, không được gọi ông ngoại, hiệu chưa? Bà cô không thích.”

Hai đứa nhỏ gật đầu chắc nịch.

Một người là bà cố chăm sóc hai anh em tận tâm, một người là ông ngoại còn chưa kịp gặp mặt đã khiên bà cô tức giận tới không thở nồi, Tiểu An và Nhạc Nhạc vẫn rât rõ ràng phải hướng về bên nào.

Nhưng có một số người, không phải không muốn gặp là có thê tránh đi.

Diệp Như Hề rất nhanh đã biết được tin họ Có tìm tới, ngay khi bọn cô vừa xung núi không lâu.

Vì để tiện đi tới tảo mộ, Hứa lão phu nhân đã mua một căn nhà dưới chân núi, cho nên nhà họ Có vừa tra được nơi bọn họ nghỉ chân, đã gấp không chờ nồi mà tiên đến chào hỏi.

Diệp Như Hề vốn dĩ muốn tránh không gặp, nhưng nghĩ. đến sớm hay muộn cũng phải gặp, nêu không xử lý cho tốt, thân thề thân thể bà ngoại sẽ tức giận mà càng kém hon, cô liên chủ động nghênh đón.

Nhưng địa điểm gặp mặt không phải ở trong nhà, mà Ìà ở công viên bên ngoài.

Đối với điểm này, Cố Lăng Hiên có chút bât mãn, nhưng không nói gì thêm, dù sao năm đó là cha bọn họ dẫn theo mẹ rời đi, còn không thể bảo vệ tốt cho mẹ, khiến mẹ ra đi ở nơi này.

Sự thua thiệt này làm cách nào cũng không thể đền bù.

Cho nên dù hiện tại em gái không muốn nhận bọn họ, cũng là bình thường.

Cố Chân Hải hoàn toàn không đề bụng gặp mặt ở nơi nào, chỉ cần có thê nhìn mặt ông ây đã thây thỏa mãn, đặc biệt là từ khi con gái út sinh ra đến khi trưởng thành, Cô Chấn Hải cũng chưa từng tham dự bắt cứ sự kiện gì của nó.

“Tiểu Hề, sức khỏe bà ngoại con……

thế nào rồi?”

Diệp Như Hề nhàn nhạt nói: “Không nhọc lòng quan tâm, chỉ cần ông không xuất hiện, bà ngoại có thê rất bình tĩnh.”

Lưng Có Chắn Hải càng thấp hơn, rất nhiều lần hé miệng, muôn nói gì đó lại nói không nên lời, cuôi cùng hóa thành một tiếng “Thật xin lôi.”

Diệp Như Hề không muốn nghe nhất chính là ba tiêng này.

“Ông còn có việc gì sao?”

“Tiểu Hề, ta là cha con.”