Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 1155




Chương 1155

Người đàn ông trung niên, cũng chính là Cố Chắn Hải giờ phút này lại cong lưng thật sâu, dập đầu thật mạnh, nói: “Thật xin lỗi.”

Ba chữ này, bao hàm hết tâm huyết.

Cố Lăng Hiên và Cố Cẩm Minh thấy cha mình như vậy đều không dễ šn|u.

Cha của họ từ khi mẹ họ rời đi thì gặp biết bao lần hãm hại, sức khỏe vốn không tốt, sau đó còn bị đối thủ hạ độc, trở thành người thực vật nằm bắt động đã rất nhiều năm.

Máy năm qua cả hai anh em đã bảo vệ cha mình rất tốt, còn tạo dấu hiệu tử vong, đủ loại che giấu, cuôi cùng, cha đã tỉnh lại, bọn họ nói hết những việc đã xảy ra ‘cho cha nghe.

Cha liền khăng khăng muốn tới trước mộ mẹ nhìn xem, không nghĩ tới……

lại đụng phải bà ngoại và em gái.

Có Lăng Hiên và Cố Cẩm Minh nhìn cha sám hối, trong lòng như vụn vỡ, mà càng. đau buồn hơn là không ai có cách khiến Hứa lão phu nhân tha thứ.

“Không có xin lỗi gì hết, cậu không xứng tới nơi này, lập tức cút cho tal Khụ khụ…… ụ Hứa lão phu nhân khó thở công tâm, không ngừng ho khan.

Vẻ mặt Diệp Như Hề khẩn trương, “Bà ngoại! Bình tĩnh lại! Mau! Gọi bácsĩ lại đây!”

Bỏi vì thân thể bà ngoại không t tốt, bọn họ dù đi nơi nào cũng sẽ dẫn theo bác sĩ, tránh tình huông không hay xảy ra.

Hứa lão phu nhân phải dùng máy dưỡng khí, dù đang hít thở, nhưng hai mặt vân đỏ ngâu.

Diệp Như Hề đứng vụt lên, đi tới trước mặt nhóm người Có Lăng Hiên, từng câu từng chữ nói: “Xin các người tạm thời rời đi một chút, được không?”

Lúc này, Cô Chân Hải đã được Cô Lăng Hiên đỡ lên, ông nhìn Diệp Như Hê, chậm rãi xâu chuỗi với dáng vẻ VỢ mình trong ký ức, ngay cả giọng nói chuyện cũng run rây.

“Con, con chính là Tiểu Hề đúng không?”

“Xin ông hãy rời đi.”

Diệp Như Hề ngăn chặn nội tâm run rây, bình tĩnh nói.

Cha ư?

Cô không cần cha.

Go trưởng thành hơn hai mươi năm, người cha này vẫn luôn vắng bóng.

Nếu trước giò đã không có, như vậy sau này cũng không cân tôn tại.

Cố Cẩm Minh nhịn không được nói: “Tiêu Hè, cha mới vừa tỉnh lại, ông Diệp Như Hề trực tiếp cắt ngang: “Nêu các người không muôn bà ngoại xảy ra chuyện thì cứ đứng đó.”

Có Chấn Hải vội vàng nói: “Ta đây đi ngay, lập tức đi ngay! A Hiên, chúng ta xuông núi, ở dưới chờ.”

Có Lăng Hiên nhìn thoáng qua Diệp Như Hệ thật sâu, rât nhiêu lân muôn nói chuyện, nhưng vẫn từ bỏ, đỡ cha chậm rãi xuông núi.

Chờ bọn họ đi rồi, Diệp Như Hề mới trở lại bên người bà ngoại, tràn đầy lo lắng nhìn bà.

Tiểu An và Nhạc Nhạc cũng rât khẩn trương, hai đứa nhóc vẫn theo sát, nhỏ giọng kêu: “Bà cô đừng tức giận, cháu giúp bà đánh bọn họi”

Hứa lão phu nhân hút oxy, hòa hoãn lại, thấp giọng nói: “Ta không có việc gì, Nhạc Nhạc không cân lo lắng, bà cÔ sẽ sông, lâu thêm một ngày, sao nỡ bỏ được các cháu.”

Diệp Như Hề không giảm bớt lo lắng, cô chưa bao giờ thầy bà ngoại phẫn nộ đến vậy, tức tới khó thở.

Chuyện năm đó dù sao cũng là nỗi đau sâu nhất của bà ngoại “Tiểu Hè, người kia không phải cha cháu, cháu không cần có sắc mặt tốt.”