Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 1134




Chương 1134

Khi nụ hôn dần dần mát đi khống ché, Diệp Như Hề nhận thấy được trước ngực chọt lạnh, tỉnh táo lại một chút, cô đột nhiên đầy anh ra.

Hô hấp của cả hai đều rất dồn dập, bầu không khí đột nhiên lạnh ho, Tạ Trì Thành khàn khàn nói: “Xin lỗi.”

Ngọn lửa trong mắt anh còn chưa biên mắt, khóe miệng khẽ cười khổ.

Anh trúng độc rồi.

Khoảnh khắc kia, anh lại thật sự muôn ăn sạch cô.

Trong lòng anh vừa kinh ngạc lại nghỉ ngờ vạn phần, anh đã từng rât chán ghét phụ nữ, ngay cả việc tới gân cũng cảm thấy ‹ ghê tỏm, hiện tại, lại hận không thê “ăn” cô.

Loại cảm xúc mãnh liệt đó không phải là giả, mãnh liệt tới mức suýt nữa mắt khống chề.

Giò khắc này, Tạ Trì Thành cuối cùng cũng biết, những thông tin trên tài liệu việt, là sự thật.

Nếu tiếp tục ở bên cạnh cô, anh sẽ mê muội.

Diệp Như Hệ khôi phục một chút lý trí, đang muôn nói chuyện, Tạ Trì Thành giành trước nói: “Cô nghỉ ngơi đi, tôi đi đây.”

Dút lời, anh xoay người rời đi, bóng lưng còn mang theo dáng vẻ trồn chạy, nhưng đi tới cửa, anh bỗng nhiên dừng lại, nói: “Chúng lĐQ.- Tạm thời sẽ không ly hôn.”

Diệp Như Hề trừng lớn mắt, nhìn anh.

“Tôi thu hồi những lời nói trước đó.”

“Tạ Trì Thành, anh…… š “Tôi đã quên mắt chuyện bảy năm qua, cho nên không nên quyết định chủ quan như thê, hơn nữa cả tôi và cô đều không hi vọng Tiểu An và Nhạc Nhạc sẽ tổn thương, cho nên cứ duy trì như vậy đi, tôi sẽ phối hợp tết với cô.”

Diệp Như Hề chậm rãi cong cong “

khóe môi, nói: “Vậy ư2 Nếu tôi muốn ly hôn thì sao?”

Vừa dứt lời, Tạ Trì Thành đột nhiên xoay người, hai mắt híp lại, mang theo nguy hiểm.

*Cô nói lại lần nữa.”

Diệp Như Hề hiếm khi không tiếp tục khiêu khích anh.

“Cô nợ tôi một mạng, cô phải trả cho tôi, vậy chuyện này cô phải nghe tôi.”

“Được.”

Nhận được sự đông ý của cô, Tạ Trì Thành xoay người ròi đi, khi cửa phòng vừa đóng lại, Diệp Như Hề nhẹ nhàng cười.

“Đồ ngốc, giấy kết hôn kia chỉ có tác dụng ở đây, sau khi về nước, sẽ mắt đi hiệu lực.”

Những lời này rất nhẹ, như là cô đang thuyết phục chính mình vậy.

Tạ Trì Thành ra khỏi phòng thì đứng ở hành lang, lưng dựa vào vách tường, anh không trở lại sảnh tiệc, nơi nào cũng không đi, cứ dựa vào trước phòng cô.

Một tia mờ mịt nảy lên trong lòng.

Anh bực bội gãi gãi tóc, thật là gặp quỷ rôi.

Hương vị của nụ hôn kia còn phảng, phất trong khoang miệng, khó có thể quên.

Thật mềm, cũng rất thơm.

Đáng chết!

Sau khi Tạ Trì Thành trở lại bữa tiệc thì vẫn luôn thất thần, sắc mặt của anh lạnh lùng, khách khứa cũng không dám tiễn đến quấy rầy đại đề.