Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 1097




Chương 1097

Tần Phong ngần ra, chần chờ nói: “Ông chủ, anh cân phải thương lượng với phu nhân một chút. Dù sao phụ nhân cũng là mẹ của hai đứa nhỏ.”

Tần Phong rất hiểu biết, tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư chắc chăn không muôn rời xa phu nhân.

Tạ Trì Thành cười lạnh, nói: “Nếu đã là con của tôi, thì không thê đề ở bên ngoài. Tôi nuôi.”

Tần Phong cảm thấy, chỉ sợ vấn đề này không có đơn giản như vậy, nhưng anh ta không cãi cọ, chỉ là thập giọng nói: “Trước mắt, hai đứa trẻ đang ở chỗ bà ngoại phu nhân, anh cân phải thương lượng với phu nhân một phen.”

“Phu nhân phu nhân, cậu đủ chưa hé? Cô ta đã làm gì mà cậu tin phục đến vậy? Tần Phong, tôi nhớ rõ cậu chưa bao giờ là một người nhân từ nương tay như thế.”

Bảy năm trước Tạ Trì Thành còn không hiểu được cách khắc chế tính cách của mình, còn chưa thể bày ra bộ mặt không đoán được tâm tăng, cho nên giờ phút này đều biêu hiện tất cả bực bội của mình ra ngoài.

Ngay cả Tần Phong cũng có chút không quen khi thây ông chủ nhà mình đột nhiên ‘ trẻ con ` hơn chút.

“Phu nhân không cố tình làm gì cả.”

Cô chỉ làm tất cả những chuyện mình có thể tới cùng, làm tốt nhất có thê.

Cho nên, bọn họ tâm phục khẩu phục.

Nhưng mà, biểu hiện của đám người Tân Phong cảng là tin phục, Tạ Trì Thành lại càng thấy kháng cự.

Anh chán ghét những chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát của mình, đặc biệt là chuyện vượt quá sự tưởng tượng của anh thệ này, như vậy SẼ khiến anh cảm thấy nguy hiểm ập tói, cân né tránh không chê nguy hiềm.

Khi Diệp Như Hề nhận được điện thoại của Tần Phong , cô đã sớm đoán trước, sửa soạn cho bản thân một chút liền đi tới dinh Thự Dọc đường đi vào dinh thự, vô số người làm đều khom lưng chào hỏi cô, đó là thái độ tôn kính thật lòng của họ.

Khi nam chủ nhận của dinh thự mắt tích, rồng mắt đầu, trong lúc bọn họ hoảng loạn, là phu nhân đích thân ồn định tình thế, trần an lòng người, xử lý tất cả mọi chuyện đâu vào đây Cho nên, phu nhân đáng đề bọn họ tôn kính.

Tạ Trì Thành đứng trước cửa số lầu hai, nhìn người phụ nữ kia dọc theo đường đi tiếp nhận bao lần cúi chào của mọi người, trong lòng căng thẳng.

Người phụ nữ này. rốt cuộc có năng lực đên thê nào mà làm được tới tình trạng này?

Khi Diệp Như Hề đi đến phòng khách gặp mặt Tạ Trì Thành liền đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu và đầy thâm ý của anh.

Cô không kiêu ngạo không siểm nịnh ngôi xuông, nói: “Anh tìm tôi?”

“Ù Tôi tro.

Có người hầu tiến lên bưng trà rót nước, còn nhìn Diệp Như Hề rồi nở một nụ cười chân thành, Diệp Như Hề cũng cười một chút, một màn này rơi vào mắt Tạ Trì Thành là vô cùng chướng mắt.

“Ò, xem ra cô ở chỗ này thật sự sống đến khá tốt.”

Tạ Trì Thành bộc lộ rõ cảm xúc , còn có chút đối chọi gay gắt khiến Diệp Như Hề cảm thầy buôn cười, bât ngờ lại cảm giác có vài phần đáng yêu.

Nếu là Tạ Trì Thành của trước kia, chỉ SỢ giờ phút, này chỉ cần một ánh mắt là có thể biểu đạt ý tứ của bản thân, căn bản sẽ không nói ra những lời có chút trẻ con thê này.

Cho nên Diệp Như Hề khẽ cong môi, nói: “Bọn họ dốc lòng làm việc cho dinh thự, cũng xứng đáng được đáp lại một nụ cười.”