Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 1096




Chương 1096

Tiểu An và Nhạc Nhạc chen chúc trong màn hình, lần lượt gọi mami, vô cùng vui vẻ.

“Mami, mẹ nhìn thấy daddy chưa?”

Tạ Trì Thành cũng không thích bệnh viện, cho nên sau khi tình hình ôn định lại, anh trực tiếp xuất viện, về tới dinh thử.

Lúc này, anh ngồi trong thư phòng, trong tay câm một điều xì gà, trên mặt bàn trước mặt còn bày một chồng tư liệu rất dày.

Trên đó ghi kín mít những sự kiện diễn ra trong 7 năm qua.

Anh vội vàng đọc qua một lần, liền buông xuông.

Bảy năm qua, anh đã làm ra những chuyện anh không thể tin nỗi.

Mà chuyện quan trọng nhất, gây sốc nhất trong 7 năm đó chính là anh không chỉ có thêm một người vợ, còn thêm hai đứa nhỏ, không, là ba đứa.

Tần Phong nói, trong bụng người phụ nữ kia đang có thêm một đứa.

Tạ Trì Thành chỉ cảm thấy như truyện nghìn lẻ một đêm, lại lại là cha của ba đứa trẻ?!

Diệp Như Hà, Tạ An, Tạ Hỉ Nhạc……

Những cái tên xa lại này, một khi đọc lên thì trái tim anh lại co rút đau đớn.

Nên xử lý ba người này như thế nào?

Anh không có manh mối.

Tạ Trì Thành bóp tắt xì gà, gọi Tần Phong nói, nói: “Thay tôi liên hệ với người kia một chút.”

“Là phu nhân sao?”

Tạ Trì Thành dừng một chút, ừ một tiêng, nói: “Tạm thời đừng dùng tới xưng hô này.”

Phu nhân?

Đây thì tính là phu nhân gì.

Tạ Trì Thành áp xuống bực bội, tiếp tục nói: “Cậu xác định tất cả nhữn ng chuyện trong này đều là tôi làm?”

“Vâng, không có bắt kỳ chuyện gì giả dôi.”

Tạ Trì Thành thở dài, nói; “Bảy năm sau, tôi ngu xuân nhử thế àm“Ông chủ, tôi cũng không cho rằng đó là ngu xuân.”

Tạ Trì Thành càng thêm bực bội, “Không phải ngu xuẩn là cái gì?”

Tần Phong không đáp, anh ta biết rõ nhớ rõ thời gian bảy năm trước, ông chủ đã bắt đầu từ khinh thường không thèm quan tâm, trào phúng, lạnh nhạt, dần dần lún sâu như thế nào.

Nhưng mà, ông chủ đã quên sạch sẽ quá trình này, tự nhiên không có cách nào tưởng tượng ra.

Giờ khắc này, Tần Phong đột nhiên cảm thấy phu nhân có chút đáng thương.

“Về hai đứa nhỏ kia…… Trước mắt đang ở nơi nào?”

“Còn ở quốc nội.”

Tạ Trì Thành nhẹ gõ gõ ngón tay trên mặt bàn, tựa hồ đang tự hỏi làm thế nào để xử lý chuyện hai đứa nhỏ.

Cho dù anh không nghĩ tới việc có con, nhưng nếu có, anh cũng sẽ không phủi phụ trách, huồng chỉ, trên tư liệu thê hiện rõ hai đứa nhỏ đều thông minh hiểu chuyện từ sớm, bồi dưỡng cũng không tôi.

Cuối cùng, anh nói: “Mang hai đứa nhỏ đưa lại đây.”