Hoắc Hạo Nhiên vừa suy tư, vừa vuốt ve mái tóc ngắn đen nhánh của cậu nhóc Phương Nhật, mà không biết rằng, bản thân anh lại cảm thấy vui vẻ đến mức khóe môi bất giác cong lên một đường cung tuyệt đẹp.
Cứ mãi nhìn cậu bé hồi lâu, trong đầu anh lại suy nghĩ sang một hướng khác, thật không thể tin được, một cậu nhóc chỉ mới 4 tuổi mà thôi, sai lại có thể trơn chu mà nói ra ý nghĩa cái tên của mình như thế.
Anh suy nghĩ giây lát, lại nhẹ giọng hỏi Phương Nhật: "Nhật Nhật, con và mẹ về nước không đi cùng ba của con sao? Ba con ở nước ngoài?"
Phương Nhật vừa nghe đến câu hỏi này, thân hình nhỏ nhắn chợt run lên nhẹ, cúi đầu yên lặng, mãi lâu mới đáp ngắn gọn: "Con không có ba."
Không có ba sao?
Đáp án kia như tiếng sét đánh động vào lòng Hoắc Hạo Nhiên.
Từ lúc gặp ở Sân Bay, bóng dáng cậu bé vẫn cứ ở trong đầu anh không sao tan đi.
Càng đặc biệt hơn là trước nay anh chưa từng thân thích với trẻ con, duy chỉ trừ mỗi Phương Nhật, anh lại phá lệ bản thân, vì mỗi lần ôm cậu nhóc này, anh lại cảm thấy thân thuộc, chỉ muốn mang thật nhiều yêu thương đến cho cậu, vậy thì đó là gì?
Đó có phải là tình phụ tử? Có lẽ nào anh chính là ba của cậu bé?
Càng nghĩ, tâm tư của Hoắc Hạo Nhiên càng chắc chắn, nghi ngờ dần tăng lên nhiều hơn, những gì anh cân nhắc lúc này rất đúng với thực tế.
Phương Nhật tại sao theo họ mẹ, mà hơn thế nữa, nếu cậu nhóc có ba, thì người đàn ông kia chắc chắn sẽ không để vợ và con trai một mình về nước như thế?
Phương Vũ Yên kia, tại sao lại không cùng chồng cô về nước.
Trừ phi, cô chính là mẹ đơn thân.
Hoắc Hạo Nhiên dự định thẳng thắn gặp mặt Phương Vũ Yên, ba mặt một lời, hỏi xem cô có phải là cô gái năm đó?
Nhưng cuối cùng lý trí lại không cho anh làm vậy.
Nếu muốn biết rõ chân tướng tất cả, anh nhất định phải tỉ mỉ từng bước.
Đánh rắn nhất định sẽ động cỏ, nếu làm kinh động đến Phương Vũ Yên, anh e là cô sẽ lại ôm con chạy mất.
Đến lúc đó, thì không chừng lưới cũng rách, mà cá cũng lặn mất tăm.
Tính toán một lát, Hoắc Hạo Nhiên liền tự lên một kế hoạch cho chính bản thân anh.
Truy Thê!
Anh ôm cậu bé đặt lên đùi mình, tự nhiên như ba ôm con trai dỗ dành.
Phương Nhật nghiễm nhiên rất thích cử chỉ này của Hoắc Hạo Nhiên.
Cậu nhóc cũng không chút bài xích, ngược lại, lại vô cùng thoải mái đón nhận.
Lấy điện thoại ra, Hoắc Hạo Nhiên nhấn nhấn gì đó một lát, ang lại cất điện thoại vào túi trở lại.
Cũng không biết là anh thao tác gì trên điện thoại, chỉ thấy chưa đầy 10 phút sau, bên ngoài tiếng gõ cửa đã vang lên.
"Hoắc tổng, đồ mà ngài cần đã mang tới."
"Vào đi." Hoắc Hạo Nhiên bên trong lên tiếng.
Cửa mở ra, một nhân viên mặc đồng phục của trung tâm đi vào, trên tay cầm một hộp giấy đồ chơi khá lớn, vừa nhìn liền biết đó là một bộ đồ chơi lắp ráp mô hình thông minh dành cho trẻ con mang tên Harry Potter.
Nhân viên kia đặt hộp đồ chơi lên bàn, sau đó không cần Hoắc Hạo Nhiên nói, tự giác lui ra ngoài rời đi.
Phương Nhật nhìn bộ đồ chơi lắp ráp trước mặt, hai mắt phát sáng, dù là gì đi nữa thì cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ con, nhìn thấy món đồ chơi vừa lạ vừa đẹp, lại bắt mắt như thế, nói cậu không thích, chính là không thể nào.
Hoắc Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt đầy thích thú của Phương Nhật, anh mỉm cười, cầm họp đồ chơi kia đặt vào tay Phương Nhật rồi nói: "Cái này, chú tặng cho con."
"Thật ạ." Phương Nhật tròn mắt nhìn Hoắc Hạo Nhiên, đôi mắt kia đầy hào hứng, có chút không tin, "Chú đẹp trai tặng cái này cho con thật sao?"
"Đương nhiên! Vì nó rất phù hợp với trí thông minh của con." Hoắc Hạo Nhiên nói, ngón tay gõ nhẹ lên bàn mấy cái, "Nhưng, chú có một điều kiện với con."
Phương Nhật hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh lại phản ứng lại: "Là điều kiện gì? Con có thể đáp ứng chú."
Hoắc Hạo Nhiên gật đầu hài lòng, "Tốt lắm, đúng là nam nhi có chí khí." Anh mở lời khen cậu bé, đoạn để Phương Nhật ngồi xuống ghế bên cạnh anh, nói tiếp: "Điều kiện rất đơn giản, chỉ cần con không nói cho mẹ con biết về cuộc gặp gỡ của chúng ta."
"Được." Phương Nhật không do dự, đầy tự tin đáp.
Hoắc Hạo Nhiên khua khua ngón tay trỏ, "Chưa hết, chuyện này nhất định phải tuyệt đối giữ bí mật."
Phương Nhật kiên định nghiêm túc, "Con đương nhiên sẽ không tiết lộ với người thứ ba."
Hoắc Hạo Nhiên bật cười, "Được, vậy nam nhi một lời đã định," anh vừa nói vừa đayw bàn tay về trước mặt Phương Nhật, ý anh là muốn cậu bé đập tay giao kèo với mình.
Dĩ nhiên cậu nhóc Phương Nhật phản ứng rất nhanh, chỉ nhìn hành động kia thôi liền biết là chú đẹp trai này muốn gì.
Rất nhanh, cậu nhóc chập bàn tay nhỏ của mình áp vào lòng bàn tay to lớn của Hoắc Hạo Nhiên, nói tiếp vế sau câu nói của anh, "Quyết không nuốt lời."
Bộp một tiếng vang nhẹ, thế là giao kèo của hai cha con được thành lập.
Đập tay giao kèo xong, Phương Nhật đã ôm khư khư cái bộ đồ chơi lắp ráp mô hình kia.
Lúc này Hoắc Hạo Nhiên mới nói tiếp: "Nhất định không được để mẹ con biết nhé, sau này nhất định chúng ta sẽ còn gặp lại."
Phương Nhật không đáp lời, chỉ gật gật đầu đáp ứng Hoắc Hạo Nhiên.
....
Phòng thay đồ.
Lúc này, Phương Vũ Yên cũng vừa thử xong mấy cái váy đầm mà ban nãy cô đã chọn và ưng ý nhất.
Vừa ra khỏi phòng thử đồ, cô đảo mắt đến chỗ ngồi của con trai trước tiên.
Nhưng là bóng dáng Phương Nhật hoàn toàn biến mất, không thấy đâu cả.
Phương Vũ Yên hoảng sợ, vội vàng chạy đi tìm con.
Gặp nhân viên quản lý phòng thử đồ, Phương Vũ Yên lịch sự hỏi, nhưng trong lời nói lại mang đầy gấp gáp, "Cô ơi, cậu bé lúc nãy ngồi ở ngoài chờ tôi đã đi đâu rồi?"
"Thật ngại quá, lúc nãy tôi phải tiếp mấy khách hàng vừa mới đến, lúc tôi trò truyện xong quay lại thì không thấy cậu bé đâu nữa." Nhân viên kia áy náy nói.
Lời của nhân viên kia vừa dứt, Phương Vũ Yên đã không thể chờ thêm nữa, cô cứ vậy mặc luôn cả chiếc váy đầm mới thử để đi tìm con trai.
"Này cô gì ơi, cái váy trên người cô, quý khách thay ra trước được không?" Nhân viên kia vội giữ Phương Vũ Yên lại, nhắc nhở.
Phương Vũ Yên khẽ nhíu mày một cái, "Vậy thì thế này đi, chị cắt chỉ mà mác của nó cho tôi, dù sao tôi cũng mua cái váy này, nếu hỏng, tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Lời vừa dứt, cô vội chạy đến chỗ bảo vệ trực ở cửa để hỏi.
Nhân viên ở phòng thay đồ chỉ có lắc đầu chịu thua.
"Anh gì ơi, con trai tôi bị lạc rồi, anh tìm giúp tôi với, thằng bé lúc nãy còn ở phòng thử đồ với tôi, giờ không thấy đâu." Phương Vũ Yên vừa nói vừa nóng ruột trong lòng.
"Được, được, cô cứ bình tĩnh trước đã, thằng bé có lẽ chỉ đi đâu đó quanh khu này thôi.
Tôi sẽ nhờ thêm người đi tìm thằng bé giúp cô." Bảo vệ kia hứa với Phương Vũ Yên, lập tức chạy đi tìm người giúp.
Dù vậy, Phương Vũ Yên không thể yên lòng nổi, cô chạy đi những nơi khác gắng sức tìm kiếm.
"Nhật Nhật, con đâu rồi?"
"Nhật Nhật!"
"Nhật Nhật ơi..." Phương Vũ Yên vừa đi như chạy, vừa lớn tiếng gọi tên con trai mình, giọng cô như sắp khóc đến nơi, một chút bình tĩnh gần như không còn.
Đang khi Phương Vũ Yên sắp không thể bình tĩnh nữa, thì từ phía đối diện có một người đàn ông mặc áo đen đi tới hỏi: "Cô gì ơi, có phải cô đang tìm một cậu nhóc khoảng 4 tuổi, mặc quần jean mickey đúng không? Cậu nhóc đó đang ở phòng nghỉ lầu 8."
"Thật sao?" Phương Vũ Yên kinh hỉ, cô vội vàng cảm ơn người kia, rồi đi nhanh như chạy thẳng lên tầng 8.
Trong phòng lúc này, Hoắc Hạo Nhiên đã tránh mặt đi, chỉ có một mình Phương Nhật đang ngồi ở ghế sofa.
Vừa thấy con trai bảo bối, Phương Vũ Yên lao tới ôm con trai vào lòng, cẩn thận kiểm tra xem xét thằng bé có bị gì không, mới hỏi: " Nhật Nhật sai lại bỏ đi, có phải con muốn đi vệ sinh không?"
Phương Nhật nhìn thấy mẹ lo lắng, đang định lên tiếng, nhưng cậu nhóc nhanh chóng nhớ ra lúc nãy cũng đã hứa với chú đẹp trai rồi.
Làm sao bây giờ?
Cậu nhóc thực sự không muốn nói dối mẹ, vì cậu rất thương mẹ.
Nhưng cậu cũng không thể thất hứa, nam nhi nuốt lời thì không tốt.
Cuối cùng Phương Nhật chọn cách im lặng.
Vì im lặng là vàng mà.
Thấy Phương Nhật cúi đầu không nói.
Phương Vũ Yên tâm liền đau, cô ôm con trai vừa khóc vừa xin lỗi.
"Nhật Nhật, là mẹ không tốt, để con một mình, sau này mẹ nhất định sẽ chú tâm hơn, không bỏ con lại một mình như vậy nữa."
Phương Nhật cũng ôm mẹ, hai cánh tay nhỏ nhắn vỗ vỗ vào lưng Phương Vũ Yên, "Mẹ, con không sao nữa rồi, Nhật Nhật vẫn ở bên cạnh mẹ."
Hai mẹ con đang mừng mừng tủi tủi, thì quản lý của nhân viên bảo vệ đi tới hỏi thăm một chút anh nói: "Xin lỗi quý khách, xảy ra sơ xuất cũng là một phần do lỗi của chúng tôi, thật sự đã khiến cho quý khách hoảng sợ rồi."
Đoạn anh đưa tới hộp đồ chơi thông minh nói, "Cái này là bên trung tâm tặng cho cậu bé, coi như chúng tôi tạ lỗi, vì đã để cho quý khách hoảng sợ như vậy."
Phương Vũ Yên nghe người kia nói, lại nhìn đến bộ đồ chơi, có chút kinh ngạc, "À, anh gì ơi, cái đó thật sự quá đắt, chúng tôi thực không dám nhận đâu.
"Ầy, không sao, đây chỉ là quà tặng, là chút tâm ý của trung tâm dành cho khách hàng thôi." Người quản lý kia nói.
Nói mãi, rốt cuộc Phương Vũ Yên cũng đành nhận, vì dù sao thì Phương Nhật cũng thích.
Hai mẹ con tạm biệt người bảo vệ, rồi đi xuống quầy thanh toán.
Đến nơi, chuyện khồn ngờ tới còn khiến Phương Vũ Yên suýt nữa rớt hàm vì k8nh ngạc.
Lúc cô chuẩn bị thanh toán, thì nữ nhân viên thu ngân lại nói: "Chị là Phương Vũ Yên, Chị ơi, vì lý do sơ xuất, bên chúng tôi để xảy ra chuyện vừa rồi, nên lần mua sắm này của chị sẽ được ưu đãi một phiếu mua sắm Free ạ."
Phương Vũ Yên nghe xong liền mông lung.
Cái quái gì vậy? Cô đang mơ đúng không? Ông trời ơi là con đang mơ đúng không? Nội tâm cô gào thét dữ dội.
Phương Vũ Yên phải ngây ngốc một lát mới hoàn hồn.
"À, vậy vậy sao? Vậy cảm ơn."
Móe ơi, tập đoàn Hoắc thị này cũng biết chiều khách quá rồi đi!!
Sau đó hai mẹ con lại đi tới lựa đồ ở gian hàng trẻ em.
Phương Nhật đang loay hoay bên mấy bộ đồ chơi lắp ráp, cậu nhóc bất giác ngẩng đôi mắt to tròn lên nhìn, lại thấy Hoắc Hạo Nhiên đứng ở xa.
Anh hình như cũng đã thấy và đang nhìn về phía Phương Nhật.
Hai người, một lớn một nhỏ, dù khoảng cách không gần lắm nhưng vẫn đưa ánh mắt phóng qua nhau như chào hỏi.
Bên cạnh Hoắc Hạo Nhiên, Nghê Hương Diệp đang đi cùng anh, thấy anh nhìn về hướng xa kia, cô ta cũng nhìn theo, phát hiện ra lại là thằng nhóc lúc nãy.
Bất giác cô ta liền không vui khó chịu vô cùng, trong lòng lại càng hoài nghi.
Rõ ràng thằng oắt con kia rất giống anh Hạo Nhiên, nhưng anh lại nói chỉ là trùng hợp chứ?
"Đi thôi." Hoắc Hạo Nghiêm lạnh giọng.
Nghê Hương Diệp không kịp nghĩ thêm gì khác vội vàng đi theo, vì nếu còn chậm nữa, sẽ bị Hoắc Hạo Nhiên bỏ lại phía sau, cho tản bộ mà về nhà.
Bên này, Phương Vũ Yên thấy con trai nhìn ra ngoài, cô cũng nhìn theo, nhưng bên ngoài đã không thấy ai nữa.
Cô lắc lắc đầu, ép mình tỉnh táo một chút, bên ngoài đúng là không có gì, nhưng sao đột nhiên cô cảm thấy lạnh sống lưng cực kỳ, có chút áp bách như khi cô gặp người đàn ông trẻ tuổi ở sân bay hai ngày trước.
Cái đó? Không lẽ chỉ là trùng hợp?.