Nghê Hương Diệp hoàn toàn không nghĩ đến Phương Vũ Yên lại có loại phản ứng gắt gao đến vây.
Cô ta sợ hãi vội lùi ra phía sau hai người vệ sĩ của mình, hai người vệ sĩ kia cũng bị dọa không dám manh động, "Cô gì ơi, chúng tôi không có ác ý gì đâu, cô đừng sợ." Một người vệ sĩ bên này lên tiếng.
Nhưng Phương Vũ Yên lúc này hình như mất đi lý trí, vụ việc bắt cóc tối qua, cô bị đánh đập thật vẫn chưa quên, lúc này hai vệ sĩ kia lại muốn ép sát, vậy nên ký ức bị cưỡng chế tối qua lại hiện lên trong đầu.
Cô lập tức cầm dao khua về phía trước không cho hai người vệ sĩ kia tiếp cận cô, hành động và biểu cảm lúc này của Phương Vũ Yên lúc này hoàn toàn là thật, đã không còn là diễn nữa, cổ họng của cô đang đau đớn, nhưng vẫn cố một chút hơi tàn còn dư lại.
"Các người cút...cút...Aaaa..." Phương Vũ Yên hét rầm lên, giọng khản đặc muốn hụt cả hơi, tắt tiếng.
Nghê Hương Diệp kinh hãi, lùi sát cả vào vách tường nhưng cô ta vẫn không quên hét lên, "Hai người các anh còn đợi cái gì, giằng lại dao của cô ta đi chứ, muốn để cô ta đâm chết chúng ta sao?"
"Tiểu thư, nguy hiểm lắm." Cả hai vệ sĩ kia khó xử, còn chưa biết nên làm sao thì đúng lúc này...
"Rầm" một tiếng.
Cánh cửa phòng bị đẩy mạnh, va vào tường phát ra một tiếng động lớn khiến tất cả người bên trong bị dọa đứng yên, chỉ có Phương Vũ Yên là vẫn còn hoảng loạn.
Miệng cô hét lên ú ớ nhưng lại chẳng nghe được thanh âm nào.
Lúc nãy, Hoắc Hạo Nhiên chính là đi gọi bác sĩ khám cho Phương Vũ Yên, mất gần 10 phút thì anh và vị bác sĩ kia mới quay trở lại.
Đúng lúc anh lại nghe được tiếng hét khản đặc của Phương Vũ Yên.
Anh vội đẩy mạnh cửa đi nhanh vào, kết quả lại nhìn thấy cảnh tượng kinh hãi trước mắt.
Cô gái của anh, Phương Vũ Yên tay đang nắm chặt con dao ngồi trên giường run rẩy không ngừng, miệng rõ ràng là đang mấp máy, nhưng một câu cũng không phát ra được.
"Vũ Yên!"
Hoắc Hạo Nhiên chạy vội tới chỗ Phương Vũ Yên, anh rất nhanh vội đoạt lại con dao trong tay cô.
"Vũ Yên, bình tĩnh lại em, đã xảy ra chuyện gì?"
Phương Vũ Yên được Hoắc Hạo Nhiên ôm vào ngực, cô vẫn chưa hết hoảng loạn, miệng ú ớ nói không nên lời, cả thân thể dù được Hoắc Hạo Nhiên ôm chặt, nhưng vẫn run rẩy không ngừng...
Vị bác sĩ nhìn thấy hai người vệ sĩ đang đứng đó, ông nghiêm giọng: "Các người là ai, sao lại vào phòng bệnh nhiều người như vậy, không biết bệnh nhân cần được nghỉ ngơi sao?"
Hai vệ sĩ kia lúc này nào còn tâm tình mà lo cho tiểu thư nhà mình, vội xách mông lủi ra bên ngoài.
Nghê Hương Diệp vẫn đứng chết chân tại chỗ, cô ta không ngờ Hoắc Hạo Nhiên mà cô ta ngày nhớ đêm mong lúc này lại không hề nhìn đến cô ta, dù cô ta đang lù lù ngay trước mắt anh.
Vị bác sĩ kia lại nhìn đến Nghê Hương Diệp, ông nheo mắt nhìn rồi nói: "Cả vị tiểu thư này nữa, cô đến thăm bệnh hay là khám bệnh, tại sao mang nhiều người vào đây như vậy, cô đang muốn tìm ai trong này sao?"
Nghê Hương Diệp bất giác giật mình khi bị nhắc đến, cô ta ngước đôi mắt đã sắp có chút ướt át ngấn lệ, lắp bắp không ra câu, "Tôi..tôi..tôi tìm anh Hạo Nhiên."
Hoắc Hạo Nhiên vừa nghe thanh âm lẩy bẩy kia, anh bất giác cau mày một cái, quay mặt ra để nhìn lại ngạc nhiên không thôi.
Nghê Hương Diệp??
"Cô làm gì ở đây?" Hoắc Hạo Nhiên một khắc như liền hiểu ra mọi chuyện, giọng anh nhanh chóng lạnh đi vài phần, "Nghê tiểu thư, là cô gây ra ồn ào ở đây?"
Nghê Hương Diệp nghe Hoắc Hạo Nhiên hỏi, lại cảm giác được rõ ràng là trong câu hỏi kia mang đầy khí tức phẫn nộ, cô ta run rẩy trong lòng, nhưng cũng không quên đáp lời anh: "Em...em theo hai bác đến thăm anh...em nhớ anh." Cô ta chính là đang nói dối, nhưng lúc này mà không nói vậy cũng không còn cách nào khác, nếu thừa nhận là tự mình đến thăm Hoắc Hạo Nhiên và rồi kiếm chuyện với Phương Vũ Yên, cô ta sẽ xong đời.
Hoắc Hạo Nhiên nghe câu trả lời kia, anh hoàn toàn không vui một chút nào, nhưng cũng không phản ứng gì, anh lại quay sang vỗ về Phương Vũ Yên.
"Vũ Yên, đã đỡ chút nào chưa? Đừng sợ, anh ở đây, bình tĩnh lại một chút." Vừa nói Hoắc Hạo Nhiên vừa đưa tay xoa lưng, rồi lại vỗ vỗ để Phương Vũ Yên bình ổn trở lại.
"Ngoan, anh gọi bác sĩ đến rồi, để ông ấy khám cho em, anh ở bên cạnh em."
Phương Vũ Yên thần trí mơ hồ dần trấn tĩnh lại, cô nhìn thấy vị bác sĩ kia đang đứng đó với khuôn mặt vô cùng nghiêm nghị nhưng lại có chút căng thẳng.
Cô lại nhìn về trước mặt, khuôn mặt quen thuộc của Hoắc Hạo Nhiên đang ở trước mắt cô, trong lòng đột nhiên thấy tủi thân kinh khủng, lập tức nước mắt ứa ra, miệng lắp bắp thanh âm khản đặc, yếu ớt làm người ta không muốn thương yêu muốn bảo vệ cũng không được.
"Hạo...Nhiên...em...hức hức."
Vừa khóc, cô vừa rúc khuôn mặt nhỏ ướt lệ của mình vào lồng ngực của Hoắc Hạo Nhiên, run rẩy.
Và thế là cái gì đến cũng đến, một màn tình cảm này đương nhiên lọt hết vào mắt Nghê Hương Diệp vẫn đang đứng đó.
Nghê Hương Diệp nhìn trân trân về phía Hoắc Hạo Nhiên, hai mắt cô ta dần đỏ lên, vừa tức giận thật sự muốn lao tới cào cấu cho Phương Vũ Yên mấy cái, nhưng cô ta nào dám vì lúc này Phương Vũ Yên chính là đang được bảo vệ trong vòng tay của Hoắc Hạo Nhiên, người mà cô ta ngưỡng mộ yêu quý.
Còn làm gì được ngoài việc tức anh ách, nuốt nước mắt vào bên trong mà ức đến môi cắn thật chặt, khiến môi rỉ cả máu.
Hoắc Hạo Nhiên nhìn bộ dạng của Phương Vũ Yên, đau lòng không thôi, lại dịu giọng: "Không sao, không nói được thì đừng cố.
Vũ Yên, sao lại cầm dao dọa người như vậy, tỉnh táo một chút, anh đang ở bên cạnh em rồi." Anh nhẹ đẩy cô ra, nhìn cô âu yếm nói: "Ngoan, để bác sĩ khám cổ họng cho em, khám xong anh sẽ lại trở vào với em."
Phương Vũ Yên nhẹ gật đầu, vô cùng vâng lời.
Cô ngồi lại ngay ngắn trên giường bệnh, đưa tay quệt đi nước mắt vừa ứa ra, cũng không còn hoảng loạn như lúc nãy, dường như lời nói của Hoắc Hạo Nhiên như liều thuốc an thần làm cô dịu đi rất nhiều, cô lúc này mới nhìn rõ không gian ở bên trong phòng, hai vệ sĩ kia đã bị đuổi ra ngoài, không còn ở trong phòng nữa, nhưng cô Nghê tiểu thư kia thì vẫn còn ở đây? Phương Vũ Yên vô tình len lén nhìn về phía Nghê Hương Diệp.
Lúc này Nghê Hương Diệp đã không kìm nén nổi sự ghen tức khiến hai mắt đã đỏ hoe rơi ra nước mắt, cô ta vội lau đi nước mắt rồi nhìn Phương Vũ Yên chằm chằm, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
Nhưng mà cô ta càng không ngờ rằng, lại bị chính Phương Vũ Yên đấu thị giác lại, Phương Vũ Yên khẽ nhếch môi cười một cái mà không ai dễ phát hiện, cô cũng thản nhiên nhìn lại Nghê Hương Diệp.
Ánh mắt của Phương Vũ Yên có chút đắc ý xen lẫn ranh mãnh mà cười khinh trong lòng, cô lầm bầm tron đầu, "Nhìn xem, lúc nãy còn hung hãn thế kia mà giờ mít ướt luôn rồi.
Nghiệp quật nhé, muốn đấu với tôi, cô còn non lắm vẫn chưa đủ trình, ai hơn ai con chưa biết đâu...".