Người ta nói không sai, ghét của nào trời trao của đấy.
Phương Vũ Yên rất ghét Hoắc Hạo Nhiên, nhưng cuối cùng cuộc đời của cô lại thuộc về anh mãi mãi.
Lúc này, nhìn người đàn ông trước mắt, cô thật sự ghét cái kiểu đắc ý của anh vô cùng.
Quay sang bạn thân của mình là Phùng Tĩnh Nhã, cô hạ giọng, "Tĩnh Nhã, cậu trông hai đứa nhỏ giúp mình."
Phùng Tĩnh Nhã máy móc gật đầu, suốt từ nãy đến giờ, cô quan sát Hoắc Hạo Nhiên rất kỹ, Hoắc tổng này, cô nghe danh đã lâu.
Nhưng hình như anh ta không giống như lời đồn.
Cô từng nghe bạn trong công ty cô đồn, Hoắc tổng trên thương trường rất cao ngạo, lãnh khốc, thủ đoạn lại tàn độc vô cùng.
Anh ta rất kiệm lời, rất ghét phụ nữ và con nít, hơn nữa nhan sắc cũng thuộc hạng thượng đẳng.
Và đặc biệt bị bệnh thích sạch sẽ.
Hôm nay cô mới chính diện gặp mặt, đẹp trai thì có đẹp trai, nhưng cao ngạo và lãnh khốc, không thích phụ nữ và con nít và thích sạch sẽ thì lại không đúng lắm, nhìn xem, bị nguyên một ly nước cam đổ vào người, bị Phương Vũ Yên mắng chửi, nhưng anh ta vẫn không phản ứng, thậm chí còn có chút hứng thú trong ánh mắt kia.
Làm sao có thể qua được cái nhìn của một người ngoài như Phùng Tĩnh Nhã cô đây chứ?
Phương Vũ Yên lại lôi từ túi xách ra một túi khăn giấy, cô nói với con trai mình, "Nhật Nhật, mẹ sẽ dẫn chú Hoắc đi toilet một chút.
Sẽ lau sạch nước cam và xin lỗi chú Hoắc một lần nữa, con chịu rồi chứ?"
Phương Nhật chỉ gật đầu, "Mẹ đi nhanh nhé."
Không đợi Hoắc Hạo Nhiên phản ứng, Phương Vũ Yên cứ vậy nắm lấy cổ tay anh, kéo anh đi một mạch đến toilet công cộng của nhà hàng.
Hoắc Hạo Nhiên bị nắm tay lôi đi, không hiểu vì sao, anh lại thấy không hề chán ghét chút nào, lần đầu tiên anh được nắm tay mà lại có cảm giác thinh thích như vậy.
Có phải vì trái tim anh dần rung động với cô rồi hay không? Nên dù hành động lúc này của cô có phần quá quắt nhưng anh lại không hề bài xích.
Thậm chí có chút cảm giác vui vui khi cô nắm tay anh.
Phương Vũ Yên nắm tay Hoắc Hạo Nhiên đi tới hành lang nhà vệ sinh liền đứng lại.
Cô đứng trước mặt anh, buông tay anh ra, chỉ tay vào ngực anh rồi mắng: "Hoắc Hạo Nhiên, anh rốt cuộc muốn thế nào mới tránh xa con trai tôi và tôi ra hả? Anh không thấy phiền, nhưng tôi thì lại cực kỳ thấy phiền đấy.
Anh tiếp cận tôi, thử nghiệm tôi, gây khó dễ cho tôi, sau cùng lại muốn giành được sự đồng cảm từ Nhật Nhật con trai tôi, anh rốt cuộc là loại người gì?"
Hoắc Hạo Nhiên đứng như tượng mặc cho Phương Vũ Yên chỉ trích anh.
Anh không giận, cũng không hề ghét, trái lại còn có một tia hứng thú trong lòng.
Khẽ nhếch môi cười, anh phản bác lại cô, giọng anh rất êm tai, không nặng cũng không nhẹ.
"Phương Vũ Yên, em nói đủ chưa, nếu đủ rồi thì bây giờ đến lượt tôi nói." Vừa nói, anh vừa nắm lấy hai bờ vai cô, một cái xoay ngược lại đổi vị trí của cô cho anh.
Hai bàn tay anh giữ chặt vai cô không cho cô phản kháng, anh nói tiếp: "Đúng là tôi đã sai, nhưng tôi chỉ sai khi mang theo Nhật Nhật mà không báo cho em biết.
Chỉ có vậy thôi, cũng không đến nỗi bị em tạt nước trái cây lên người, bị em nắm tay kéo đi như tên ngốc, thậm chí bị em mắng trước mặt người khác, bị em chỉ tay mắng không thương tiếc?"
Phương Vũ Yên bị Hoắc Hạo Nhiên giữ lại không thể phản kháng, tức quá cô nhìn anh, giọng còn đanh thép hơn: "Thế thì sao? Tất cả còn không phải anh tự mình rước vào thân sao? Chúng ta đều là công dân Trung Hoa, nên cá nhân mỗi người căn bản không cần người khác can thiệp vào, dù là trực tiếp hay gián tiếp."
Phương Vũ Yên híp mắt nguy hiểm, giọng điệu mang đầy cảnh cáo: "Tôi cấm anh không được làm như vậy nữa, bằng không anh đừng trách tôi."
"À, vậy sao?" Hoắc Hạo Nhiên khẽ cười, anh bình tĩnh lại rất thẳng thắn nói: "Phương Vũ Yên, em là mẹ của Nhật Nhật, chẳng lẽ em không muốn nó có thêm thật nhiều tình thương nữa sao? Em thừa biết thằng bé sẽ thiệt thòi khi thiếu thốn tình cảm, em cũng áy náy, nhưng em lại cố chấp khư khư giữ thằng bé ở bên, không muốn mất nó?"
Anh nhìn cô, ánh mắt anh như xoáy vào tâm can của cô.
Lời của anh thêm trầm lắng: "Phương Vũ Yên, em không thấy bản thân mình ích kỷ lắm sao? Chỉ vì chuyện cá nhân của bản thân.
Em buộc thằng bé phải theo em? Sông trong sự cô lập của em?"
Phương Vũ Yên đẩy mạnh Hoắc Hạo Nhiên ra, cô phản bác kiên quyết: "Vậy thì có liên quan gì đến một người ngoài như anh, chúng tôi sống như thế nào, đó vẫn là cuộc sông của chúng tôi, người ngoài như anh không có quyền can thiệp."
"Phương Vũ Yên! Tôi chính là...." Hoắc Hạo Nhiên gằn giọng gọi tên cô.
Anh chỉ một chút nữa là nói ra cái sự thật kia rằng anh chính là ba ruột của Phương Nhật, nhưng không hiểu sao lời vừa đến cổ họng thì lại nghẹn lại, nửa chữ cũng không thể nói ra.
Không phải anh không muốn nói, mà vì anh sợ nếu bất ngờ để cho cô biết cái sự thật đến anh còn khó có thể tin kia, cô sẽ khó mà chấp nhận.
Huống hồ cô ghét anh như thế, lời nói của anh cô sẽ tin sao?
Hai người bất giác không thể nói thêm với nhau câu nào trong vài khắc thời gian.
Hoắc Hạo Nhiên trầm mặc lấy lại bình tĩnh, nếu đã không thể trực tiếp nói ra sự thật, vậy thì anh chỉ còn một cách đó là từng bước đi tới sự thật.
Từng chút một lấy được tình cảm của cô.
Lúc này, anh thấp giọng: "Phương Vũ Yên, tôi rất thích Nhật Nhật, tôi rất muốn làm ba nuôi của thằng bé, chỉ vậy thôi cũng không được sao?"
"Không được." Phương Vũ Yên lạnh lùng từ chối.
"Chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra, anh đừng có mơ tưởng.
Hai mẹ con tôi tuyệt đối sẽ không liên quan gì đến anh, không liên quan gì đến Hoắc gia nhà các người."
Dứt lời, cô lạnh lùng rời đi.
Hoắc Hạo Nhiên đuổi theo Phương Vũ Yên đến tận bàn ăn.
Liền thấy cô đã nắm tay Phương Nhật dẫn cậu bé đi, anh cuống lên, vội vàng giữ hai mẹ con lại.
Phương Vũ Yên mắt sắc lạnh nhìn Hoắc Hạo Nhiên, "Hoắc tổng, tôi đã nói rồi, tôi không đồng ý với anh đâu về chuyện anh xin làm ba nuôi của Nhật Nhật nữa, anh đừng nhắc làm gì."
Phùng Tĩnh Nhã và cậu nhóc Nghiêm Tử lại có chút khiếp sợ xen lẫn khó hiểu khi nghe Phương Vũ Yên nói lời kia, rồi lại đứng hình khi nghe Phương Nhật mở lời Hoắc Hạo Nhiên, "Chú Hạo Nhiên, chú sẽ thực sự làm ba của Nhật Nhật sao?"
Hoắc Hạo Nhiên chắn ngang trước hai mẹ con, anh nói đầy ẩn ý, "Nhật Nhật, chú sẽ là ba của con, nhưng điều đó còn tùy thuộc vào mẹ con, cô ấy có muốn hay không?" Anh lúc này trả lời con trai, nhưng tầm mắt lại hướng về nhìn chăm chăm mẹ nó, là người con gái anh đã chọn.
Phương Vũ Yên nghe anh nói, cô không phản ứng, chỉ quay sang lạnh lùng giục Phùng Tĩnh Nhã lúc này còn đang ngây ra vì chả hiểu cái gì.
"Tĩnh Nhã đã muộn rồi, về thôi.
Cậu còn ngây ra làm gì nữa?"
Cô ôm Phương Nhật đi lướt qua Hoắc Hạo Nhiên, tâm ý của anh, không phải cô không biết.
Làm sao mà cô lại không muốn Phương Nhật có ba chứ, nhưng cô phải làm gì để có thể nói ra sự thật năm đó đây, rất khó.
Hoắc Hạo Nhiên có lẽ là một người đàn ông có tâm, nhưng cô không dám nhận, càng không thể nhận, đơn giản vì anh là người nhà họ Hoắc.
Sau khi rời khỏi nhà hàng rồi về đến chung cư, Phương Vũ Yên vẫn chưa hết bàng hoàng.
Cô lo sợ ôm Phương Nhật vào lòng, tâm trí rối bời đủ loại sợ hãi cứ theo nhau mà trỗi dậy.
"Mẹ, mẹ có làm sao không? Mẹ đừng lo sợ nữa, con sẽ không đi với ai đâu, con chỉ ở bên cạnh mẹ mà thôi." Phương Nhật vừa ôm mẹ vừa nói.
Phương Vũ Yên vuốt ve khuôn mặt nhỏ trắng của Phương Nhật rồi nói: "Nhật Nhật, con sau này đừng đến gần chú Hạo Nhiên gì đó được chứ?"
Phương Nhật ngay lập tức lắc đầu, "Mẹ, tại sao ạ! Chú ấy rất tốt với con mà, con rất thích chú ấy, mẹ cho con gặp lại chú ấy được không?"
Phương Vũ Yên nghe con trai năn nỉ, thanh âm non nớt của cậu bé thật sự đánh động làm đau nhói trái tim cô.
Không lẽ đúng như Hoắc Hạo Nhiên nói, cô thật sự là một người mẹ ích kỷ.
Ôm thằng bé chặt hơn, cô chỉ đành đồng ý, "Được rồi, mẹ sẽ cho con gặp chú Hạo Nhiên ấy, nhưng một tháng chỉ được gặp hai lần thôi, Nhật Nhật chịu không?"
Phương Nhật vội vàng gật đầu.
Trong đầu ý định đã lóe lên.
Chỉ cần mẹ đồng ý cho cậu gặp chú đẹp trai đó, vậy thì cậu nhất định có cách khiến chú đẹp trai đó nhanh chóng trở thành Daddy chính thức của cậu.....