Trở lại chỗ ngồi của mình, Phương Vũ Yên vui mừng thở phào một cái.
Cô vừa ngồi xuống, Vệ Sỹ Lâm đã nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, không ngăn được tò mò, anh hỏi: "Vũ Yên, em và Hoắc tổng kia là quen biết nhau sao? Anh thấy em lúc nãy vừa nhìn thấy anh ta thì biểu hiện rất lạ."
Phương Vũ Yên có chút lúng túng, "Không có gì đâu, tại vì nhìn anh ta trông rất giống một người mà em quen trước đây thôi, có lẽ em nhận nhầm người."
Vệ sỹ Lâm nghe Phương Vũ Yên nói vậy, anh vẫn không tin lắm, lại hỏi: "Thật sự là em không quen biết anh ta sao?"
Sở dĩ anh không thể tin mà nghi ngờ hỏi như vậy là do suốt từ đầu cuộc họp đến giờ, anh không chỉ nhìn thấy biểu hiện rất lạ của Phương Vũ Yên không thôi.
Từ lúc Hoắc Hạo Nhiên kia đi vào, cô gái này vừa run sợ, vừa đánh mất luôn cả bình tĩnh, còn muốn đi nhanh khỏi chỗ này.
Hiện tại anh hỏi tới thì lại ấp úng, nửa chữ cũng đều có chút không thật trong đó.
Còn Hoắc Hạo Nhiên kia, cả buổi họp chẳng thấy anh ta nói lấy một câu, nhưng là ngay khi Phương Vũ Yên vừa lên trình bày, ánh mắt anh ta nửa khắc cũng không rời, thái độ liền thay đổi, thậm chí khi Phương Vũ Yên trình bày xong, anh là lại là người vỗ tay tán dương đầu tiên.
Vệ Sỹ Lâm tuyệt đối không tin giữa hai người này lại không có chuyện gì xảy ra.
"Lâm ca, anh suy nghĩ nhiều rồi, em không quen biết Hoắc Hạo Nhiên, hôm nay mới là gặp anh ta lần đầu, có lẽ là đứng trước một người có địa vị cao như anh ta, em hơi khớp một chút, nhưng mà anh xem xem, chẳng phải cuối cùng em vẫn làm tốt đó thôi."
Vệ Sỹ Lâm nghe Phương Vũ Yên nói như vậy, rốt cuộc cũng không còn gì để hỏi nữa, anh chỉ có thể bỏ qua dù trong lòng còn bao nhiêu là nghi hoặc.
Cuộc họp kết thúc.
Trần Sang liền thông báo vị trí cố vấn pháp lý thuộc về công ty luật của Vệ Sỹ Lâm.
Công ty này từ lúc này đã trở thành một đối tác mới của tập đoàn Hoắc thị.
Những công ty đối thủ khác mặc dù tiếc nuối không cam tâm, nhưng rốt cuộc chỉ có thể tay không ra về.
Bởi vì một vấn đề quá đơn giản, bọn họ thua trận là vì thực lực của Phương Vũ Yên kia quá xuất sắc.
Mọi người lần lượt rời khỏi phòng họp, chỉ còn Hoắc Hạo Nhiên và Trần Sang.
Anh để cho Trần Sang đi xử lý công việc, còn mình thì ngồi lại phòng họp một lát.
Trần Sang rời đi, Hoắc Hạo Nhiên lúc này mới không kìm được mà cong môi cười một cái.
"Được lắm, Phương Vũ Yên, em thực sự khiến tôi phải nhìn em bằng con mắt khác." Hoắc Hạo Nhiên lẩm bẩm một mình.
Anh không ngờ cô gái anh nhìn trúng lại còn có một mặt này, quả nhiên cái danh tiếng thật không phải là lời đồn suông, hôm nay anh coi như được rửa mắt.
Như vậy cũng tốt, nếu đã là mẹ của con trai anh, sắp tới cũng sẽ là người phụ nữ mà anh chọn thì xuất sắc như vậy, cũng không tệ chút nào?
Hoắc Hạo Nhiên gõ ngón tay thon dài lên mặt bàn thủy tinh lớn theo nhịp, chìm trong miên man suy nghĩ, trong lòng khó hiểu, Phương Vỹ Yên này quả thực có một chút kỳ lạ.
Nếu đã có con trai là máu mủ nhà họ Hoắc, thì cô chỉ cần nói thẳng với anh là được, như vậy mẹ con họ sẽ thoải mái không cần lo về sau này.
Đằng này, cô không nhận anh, lại sợ anh tới nỗi bỏ trốn hơn 4 năm qua.
Cô không cần tiền? Cũng không cần người? Nhưng lại chỉ muốn khư khư giữ con trai?
Phương Vũ Yên, em thật sự đúng là mộ cô gái rất thú vị!
...
Trên hành lang của phòng họp đi ra.
Phương Vũ Yên đi bên cạnh Vệ Sỹ Lâm, cô nghĩ đến kết quả ban nãy của cuộc họp, cô cứ nghĩ Hoắc thị sẽ không hợp tác với cô.
Thật sự quá trùng hợp, từng chút, rừng chút đang dần xảy đến với cô đều rất trùng hợp.
Trùng hợp đến mức cô không thể tin.
"Này, Vũ Yên, em lại làm sao thế? Chúng ta coi như thành công rồi, nhưng anh thấy em lại không được tập trung cho lắm.
Có phải em còn điều gì giấu anh đúng không?" Vệ Sỹ Lâm lo lắng hỏi.
"Hả, anh hỏi em à?" Phương Vũ Yên giật mình.
"Ừ." Vệ Sỹ Lâm gật đầu, "Từ lúc ở phòng họp ra ngoài, em cứ như bị mất hồn vậy."
"À, ừ...Không có gì đâu, Lâm ca, em đi về trước đây, có gì báo cho em sau nhé." Phương Vũ Yên chối bay biến, sau đó từng bước như chạy đi trước rời khỏi đó.
Vệ Sỹ Lâm nhìn theo cô gái đi như chạy kia, trong lòng trùng xuống, anh chợt nghĩ, liệu có phải Hoắc Hạo Nhiên kia và Vũ Yên có liên quan gì đó.
Nên Vũ Yên ngay từ đầu mới không bình tĩnh cho đến lúc này.
Anh nghĩ vậy nhưng cũng không thể làm gì hơn, quay đầu đến phòng tiếp tân đợi Trần Sang bàn giao công việc mới cho lần hợp tác giữa hai công ty.
Còn Phương Vũ Yên, sau khi tạm biệt Vệ Sỹ Lâm tại hành lang phòng họp, cô đi thẳng vào thang máy không ngoảnh mặt lại, cô sợ Vệ Sỹ Lâm mà hỏi tiếp, sẽ sinh ra đủ loại rắc rối.
Trong lòng cô lúc này vô cùng rối ren, còn mong Hoắc thị đừng hợp tác với công ty của Vệ Sỹ Lâm nữa.
Ra đến bãi đỗ xe, cô mở cửa xe ngồi vào ghế lái.
"Lâm ca có lẽ lúc này đang nhận bàn giao công việc rồi đi?" Phương Vũ Yên tự hỏi.
Ngồi trên xe rồi, đầu cô vẫn chưa hết ong ong vì rối loạn, cô cũng không ngờ, chỉ hợp tác không thôi thì không nói, mà Vệ Sỹ Lâm còn khẳng định với Hoắc Hạo Nhiên là dự án này, sẽ để cô phụ trách vị trí cố vấn pháp lý đó.
Đúng là làm khó cô mà.
Tên mặt lạnh Hoắc Hạo Nhiên kia rõ rằng là đã biết cô, nhưng lại vờ như không quên biết? Anh ta vậy là có ý gì chứ? Phương Vũ Yên tự đặt câu hỏi cho mình.
Hay anh ta muốn làm vậy để tiếp cận Phương Nhật, đến lúc thích hợp sẽ cướp Phương Nhật của cô về cho Hoắc Thiên Thành.
Cứ nghĩ rồi tự trả lời.
Phương Vũ Yên thật sự muốn điên.
Từ khi cô gặp được Hoắc Hạo Nhiên, mọi thứ xung quanh cô như bị xáo tung lên.
Tất cả mọi thứ liên quan đến người kia đều có cô trong đó.
Văn phòng Ceo.
Hoắc Hạo Nhiên đang ngồi trên ghế lớn của tổng tài, Trần Sang ở bên ngoài cẩn thận gõ cửa: "Hoắc tổng, tôi đã xắp xếp toàn bộ mọi thứ về lần hợp tác này với Vệ Sỹ Lâm rồi, anh còn việc gì căn dặn nữa không?"
"Vào đi." Thanh âm nhàn nhạt của Hoắc Hạo Nhiên vang lên.
Trần Sang đi vào, đứng trước mặt Hoắc Hạo Nhiên, sau đó lấy ra một bản hợp đồng cho Hoắc Hạo Nhiên xem qua.
Hoắc Hạo Nhiên nhìn hợp đồng, rồi lại nhìn đồng hồ anh nói: "Việc hợp tác với công ty Vệ Sỹ Lâm, cậu cứ theo lời tôi mà làm, tối nay nhớ tổ chức tiệc mừng hợp tác với công ty họ là được."
"Boss, anh có tham gia tiệc đó không?" Trần Sang lại hỏi.
"Tôi còn một cuộc hẹn khác với đối tác bên nước Anh.
Bữa tiệc đó cậu tự lo."
"Vậy anh có cần tôi đi với anh đến đó không?"
"Việc đó tôi tự có suy tính, làm tốt chuyện tôi giao cậu trước đi.
Có gì tôi sẽ gọi cậu sau, bây giờ cậu ra ngoài đi." Hoắc Hạo Nhiên dặn dò xong, nhanh chóng đuổi người.
Trần Sang đi ra ngoài, trong đầu nảy sinh nghi vấn.
Boss nhà anh rõ ràng hôm trước đã gặp qua cái cô Phương Vũ Yên kia, tính ra cũng là quen biết, vậy má suốt buổi họp ban nãy, lại giả bộ như chưa gặp mặt bao giờ, thật kỳ lạ..
Anh đi khỏi phòng Ceo, thông báo với Vệ Sỹ Lâm về bữa tiệc tối.
Lúc này, Phương Vũ Yên vừa định lái xe rời khỏi Hoắc thị thì lại nhận được điện thoại của Vệ Sỹ Lâm.
"Vũ Yên, bên Hoắc thị họ vừa thông báo với anh, tối nay Hoắc tổng sẽ tổ chức bữa tiệc mừng công ty chúng ta hợp tác với họ, em nhớ tham gia để thể hiện thành ý nhé." Vệ Sỹ Lâm nói xong, nhanh chóng cúp máy vì sợ Phương Vũ Yên từ chối.
Cuộc gọi kết thúc, Phương Vũ Yên còn chưa nói được câu nào thì điện thoại đã vang lên tiếng tút tút.
Cô lúc này như muốn điên, nghĩ đến việc Hoắc Hạo Nhiên biết cô, nhưng lại làm như không quen là cô trấn tĩnh một chút, tự an ủi mình có lẽ Hoặc thị hợp tăc với cô chính là vì năng lực của cô mà thôi.
Trong lòng thoải mái phút chốc, cô khở động xe lái ra khỏi cao ốc Hoắc thị.
Đi được nửa đường, tâm tư của Phuingw Vũ Yên lại loạn lên.
Cô chợt nghĩ không thể có chuyện Hoắc thị lại hợp tác với cô dễ dàng như vậy được, có lẽ còn có gì đó liên quan đến Phương Nhật, bằng không thì có lẽ do cô quá ảo tưởng rồi.
Cô vội xin nhan đèn xe rồi tắp xe vào lề đường, lấy điện thoại ra, gọi cho Phùng Tĩnh Nhã.
"Là mình đây Vũ Yên." Phùng Tĩnh Nhã bên kia bắt máy nói.
"Tĩnh Nhã, mĩnh phải làm gì bây giờ." Giọng Phương Vũ Yên run run.
"Có chuyện gì vậy? Cậu sao lại như run sợ đến thế?" Phùng Tĩnh Nhã lo lắng hỏi.
"Hôm nay, ở Hoắc thị tham dự cuộc họp, mình đã gặp Hoắc Hạo Nhiên anh trai của Hoắc Thiên Thành.
Anh ta biết mìn, cũng biết Phương Nhật, nhưng khi thấy mình, anh ta lại vờ như không quen biết.
Anh ta còn đồng ý hợp tác với công ty Lâm ca nữa." Phương Vũ Yên thuật lại mọi chuyện.
"Tĩnh Nhã à." Phương Vũ Yên hít mội hơi sâu, "Mình rất sợ Hoắc gia biết Phương Nhật là con cháu nhà họ, sẽ lấy thằng bé đi khỏi mình.
Lúc đó....lúc đó..mình làm sao sống nổi." Thanh âm của Phương Vũ Yên như sắp khóc đến nơi.
"Vũ Yen, cậu đừng lo lắng quá, sự việc không đến nỗi như cậu nghĩ đâu." Phùng Tĩnh Nhã nói cặn kẽ, "Cậu nhìn xem Nhật Nhật nhà chúng ta không có giống nhị thiếu gì đó của nhà họ Hoắc đâu, mình gửi hình anh ta cho cậu xem."
"Thật sao?" Phương Vũ Yên nửa mừng nửa lo.
"Thật." Phùng Tĩnh Nhã khẳng định, "Huống hồ, Hoắc nhị thiếu gì đó anh ta đã lập gia đình rồi, cũng đã có con, nên nhà đó sẽ không dễ dàng phát hiện ra đâu."
Phương Vũ Yên đành ừ một tiếng.
Cô tắt điện thoại, nhìn đến dòng xe qua lại trên đường, lòng lại buồn vô hạn.
Ting! Ting! Là thông báo tin nhắn đến.
Phương Vũ Yên mở ra xem, bên trong tin nhắn là bức hình một người đàn ông trẻ tuổi, tuấn lãng phong độ không ít, hơn cô tâm 3,4 tuổi, người này trên mặt đều là ấm áp và nhân từ, đúng như lời Tĩnh Nhã nói, Hoắc Thiên Thành quả nhiên không có giống Phương Nhật của cô.
Phương Nhật bản tính lãnh khốc, lãnh đạm, lại ít nói, nếu không là cô, thằng bé sẽ không bao giờ ban phát cho ai một nụ cười nào.
Thật sự không giống!
Xe từng chiếc vẫn cứ lướt qua bên cạnh xe của Phương Vũ Yên, tâm cô lúc này loạn thành một đoàn.
Nhìn vào hình, đúng là không giống, nhưng ai biết được, từ trước đến nay, máu mủ tình thân luôn có một liên kết bô hình nào đó không phải sao? Phương Vũ Yên một mình lẩm bẩm.
Chỉ mong sao mọi chuyện như Tĩnh Nhã nói, nhà họ Hoắc sẽ mãi mãi không biết được thân phận của Phương Nhật, là máu mủ của nhà họ, mà bắt mẹ con cô phải mẫu tử chia lìa như trong cơn áo mộng hôm nào của cô vậy.....