Tổng Tài Daddy: Cưng Chiều Vợ Yêu Vô Hạn

Chương 90: Đại ma vương nổi dậy!




Đến giờ ra về, các bé đeo trêи mình chiếc cặp chạy ùa ra vây quấn lấy cô:

"Cô ơi! Cô ơi! Cô sẽ tới hát với chúng con nữa đúng không ạaa?" Cô cười: "Khi nào cô rảnh sẽ tới chơi với các con có được không?"

Lăng Thần ganh ghét, cậu như một người phong ấn mommy của mình không

cho ai đụng: "Ra chỗ khác chơi!" Mau bín bín đi cho tôi nhờ, kɧօáϊ lắm,

cậu đắc ý láo cá nói: "Thèm lắm chứ gì! Mommy của tôi chỉ có một không

có hai đâu nhen!"

"Vậy thì cô làm mommy của chúng con đi!" Các bé đồng thanh nói, ánh mắt đáng thương!!!!

Cô mềm lòng, thân như nhũn ra.. đừng có nhìn cô vậy mà, cô sợ là ôm các con về hết luôn đó!

Cậu ặc một cái liền can ngăn: "KHÔNG! TUYỆT ĐỐI KHÔNG!" Cậu không có

khái niệm chia sẻ mommy cho người khác! Những bạn nhỏ yểu xìu: "Oh..

tiếc thật đó!"

Một cậu nhóc mập mạp lại đanh đá đi đến giật lấy đồ chơi của một cậu

bé, Lăng Thần nhìn thấy cũng tiến đến vẻ mặt ung dung: "Lại lấy đồ của

người khác?" Chuyện này đáng ra không nên nhúng tay vào, điều đáng nói

là cậu biết cái bạn mà bị giật đồ rất là nhút nhát luôn.

Cậu nhóc mập đó giọng nói chua ngoa của trẻ em, cái này.. cha mẹ của

cậu nhóc này là quá cưng chiều con mình rồi: "Tao thích! Nó được tao để ý đến đồ của nó đã là may mắn!"

Hạ Vy Vy phát hiện, cô từng bước đi tới, thần sắc mĩm cười lại ăn nói nhỏ nhẹ với đứa bé 3 tuổi: "Con hãy trả đồ cho bạn có được không? Bạn

đang khóc rồi kìa." Tại sao chỉ 3 tuổi đã có tính tình không tốt?

Lăng Thần cảm thấy không ưa nỗi, không nói nhiều cậu giật lấy lại trả cho người bạn này: "Nghèo đến mức lấy đồ của người khác, thật đúng là

mất mặt!" Câu nói đầy chế giễu của cậu, khiến cho cái cậu ú nu đó phẫn

nộ lửa bừng bừng, cậu chỉ vào mặt Lăng Thần: "Mày! Mày có biết tao là ai không hả? Tao sẽ méc ba mẹ của tao đuổi học mày!"

"Sợ quá.." Lăng Thần cười thầm trong lòng, cậu đáng thương nhìn cô: "Mommy, đuổi đuổi!"

Hạ Vy Vy xoa đầu con trai mình: "Đều là bạn cả mà.." Nếu đã trả rồi thì thôi vậy, cô không phải loại người ức hϊế͙p͙ trẻ con đâu.

Một cái phụ nữ trung niên mập ú đi đến, quở trách lại lau nước mắt

cho cậu nhóc chua ngoa đó: "Sao lại khóc? Đứa nào dám động đến con trai

tao!" Hạ Vy Vy nhìn thấy bà thì mới giải thích không muốn xung đột: "Phụ huynh của bé, thật sự không có chuyện gì.. chỉ là mấy đứa nhỏ giỡn với

nhau mà thôi!"

"Mày là ai, mày là cái thá gì chứ? Con trai của tao mà tụi bây cũng

dám làm nó khóc! Tụi bây gan trời!" Bà quát mắng cô, nước bọt phun lên

mặt của cô.. chậc..

Cô lấy tay cầm khăn giấy chậm chậm mặt mình, vẫn thần thái hiền từ..

không thể nhịn chỉ đành nói: "Là con trai của bà giật đồ của bạn khác,

cho nên con trai tôi mới lấy lại để trả bạn đó. Chứ không có chuyện gì

cả."

Cậu nhóc mếu máo nói: "Con thích con rô-bốt đó, mẹ ơi mẹ!" Bà bất quá cảm thấy con mình cũng sai, nhưng vẫn ngang bướng: "Thì sao! Vậy bây

giờ cho con trai của tao đi! Nó cũng là trẻ con lẽ nào chúng mày không

nhường nhịn nó một cái, chỉ là rô-bốt rẻ tiền thôi!"

Cậu bé kia ôm khư khư con rô-bốt nước mắt vỡ òa: "Không, cháu không

chịu! Rô-bốt này là ba mẹ của cháu tặng cho cháu!" Nhìn thì cậu bé này

mặc đồ không phải là hàng đắt tiền, cũng là gia thế tầm thường, so sánh

với cậu nhóc mập mạp kia thì xem ra không sánh bằng.

Hạ Vy Vy hiểu được.. cô hiểu chứ, cô mới nói nhỏ nhẹ với cậu nhóc:

"Con đừng sợ, cô không cho họ lấy rô-bốt của con đâu." Cậu nhóc rưng

rưng nước mắt thần sắc bi ai tột cùng, cậu không muốn đưa rô-bốt này cho ai cả: "Dạ, con cảm ơn cô."

Thêm một người đàn ông cao to hung hăng kia, người người vây kín, ông ta chen vào: "Tránh ra chỗ khác cho tao!" Ông đi đến bên cạnh hai mẹ

con: "Có chuyện gì?"

"Ông.. ông nhìn xem con trai chúng ta có một mình mà thôi mà bị mấy

cái người này ức hϊế͙p͙! Kể cả cô ta đã lớn rồi cũng xúm vào với trẻ con

ăn hϊế͙p͙ con trai mình! Đồ đàn bà đê tiện đó!" Bà giải thích nói.

Dối trá! Đệt cự.. nào có đâu! Ai đã ăn hϊế͙p͙ chỗ nào, Lăng Thần phỉ

nước bọt vào người bà: "Bà dì này! Mommy của tôi nào có ăn hϊế͙p͙ nó!"

Nước bọt dính vào váy của bà, bà lấy giấy lau đi: "Ối trời ơi bà con cô

bác xem đi, mới 3 tuổi mà đã ăn nói hỗn láo thế này! Còn phun nước dơ

dáy vào người tôi, bẩn thỉu!"

Cái ông bự con đó đi đến chỗ Lăng Thần tỏ vẻ hăm dọa: "Thằng nhóc

chết tiệt! Cha mẹ mày không dạy dỗ mày? Tao sẽ dạy mày một bài học!" Ông quơ tay một cái bàn tay xuống cậu, cậu vẫn lạnh lùng không sợ hãi. Tống Thành tức tốc chạy tới, thế nhưng "bốp!", bàn tay đó giáng xuống mặt

của Hạ Vy Vy. Cô đứng trước cậu che chở.

Người đàn ông trung niên đó cười lạnh: "Là do mày tự chuốc lấy!" Ông

vốn muốn cho thằng nhóc hồ nháo kia một trận no đòn! Người người xúm lại thì thầm to nhỏ: Trời ơi đánh phụ nữ luôn! Người ta đang mang thai mà

còn đánh! Đúng là vô liêm sỉ mà..

Lăng Thần bị làm cho phát hoảng, chú Tống đâu! Tại sao lại là mommy: "Mommy.." Tiếng nói khẽ run run của cậu.

Hạ Vy Vy mặt lạnh tanh nhìn ông rồi quay đầu nhìn con trai mình, đôi

má đã sưng đỏ lên.. đau rát vì người đàn ông này ra sức lực rất mạnh,

may mắn thay cô đã tới nhận nó chứ là một đứa bé 3 tuổi sao có thể chịu

được: "Mommy không sao, con đừng lo lắng."

Tống Thành mặt mày trắng bệch, kì này coi như bỏ mạng: "Thiếu phu

nhân!" Anh phát run ngay từ phía sau lưng, là Lăng Ngạo Thiên đang đứng

nhìn, một mùi sát khí nặng nề chưa từng có. Thần sắc tàn khốc của một

Đại ma vương, đôi mắt đỏ ngầu cực kỳ giận dữ xen kẻ những kẻ tóc.. trên

thân một bộ âu phục màu đen và tay xiết lại.

Tại sao Lăng tổng lại ở đây!

Anh bước từng bước đến, không khí lúc nãy náo nhiệt thế mà bây giờ

trầm tĩnh đến lạnh người. Cô đang cười với cậu, cậu thì hốc mắt đỏ ửng

nước mắt có chút vương vãi.

Cô thế mà nhìn sang bên cạnh từ xa, anh ấy đến đây hồi nào.. cô nên

nói như thế nào đây: "Thiên?" Anh đi ngang qua nhìn cô, thân hình to lớn lướt qua.. anh thấy 5 cái ngón tay to lớn đánh cô tới mức sưng phồng

lên.. nhìn kĩ lại càng có mùi chết chóc của Đại ma vương.

Anh lướt qua cô, cô sững sờ.. không xong rồi, lúc nãy nhìn mặt của

anh rất đáng sợ! Cô định cầm lấy tay anh nhưng lại bắt không kịp:

"Thiên! Anh nghe em nói đã!"

Nghe cái mẹ gì! Anh không nghe và cũng không muốn nghe!

Người đàn ông trung niên đó nhìn thấy anh tức khắc cười mừng rỡ:

"Lăng tổng ngài thế nào lại đến đây?" Đúng, ông ta chính là giám đốc họ

Lợi của một công ty giải trí Minh Châu bao gồm các diễn viễn ca sĩ tuấn

tú bậc nhất! Không kiêu ngạo cũng là lạ.. ở những bữa tiệc ông hay gặp

được anh nhiều lần tiếp xúc vẫn không thể lấy lòng được.

Lăng Ngạo Thiên không chút chần chừ, anh một đấm thẳng vào mặt họ

Lợi. Tiếng gào rống như một thú dữ bị động đến báu vật của mình, ánh mắt tột cùng là chỉ muốn giết ông ta: "Mẹ nó! Chán sống rồi có đúng

không?!" Từng chữ từng chữ đều nhấn mạnh, một câu hỏi làm cho họ Lợi

khϊế͙p͙ sợ.