Tập đoàn Lăng Đế.
Tống Thành gõ cửa và đi vào bên trong văn phòng chủ tịch Lăng Ngạo
Thiên. Anh cầm sắp tài liệu đến: "Lăng tổng, Cao tổng đến gặp ngài."
Lăng Ngạo Thiên gật đầu, ánh mắt vẫn chu tâm vào công việc: "Để cậu ta vào."
Cao Lãng mở cửa tiến vào và ngồi trêи ghế, dựa lưng vào nói: "Tôi
muốn hỏi cậu hôm qua là ai đem tôi đến khách sạn?" Lăng Ngạo Thiên lấy
tay chống nạnh nói: "Không biết."
Cao Lãng nhướng mày không tin lời của anh nói: "Tôi nhớ lúc đó đang
nằm ở nhà cậu, sáng thức dậy lại ở khách sạn. Cậu lẽ không biết ai đem
tôi đi?"
Lăng Ngạo Thiên: "..." một hồi sau anh chỉ nói: "Tống.. Thành."
Anh rầu rĩ, cười khổ: "Từ lúc đó đến giờ tôi không thể mơ thấy cô ấy
nữa, tôi làm đủ mọi cách nhưng không thấy nữa.." Lăng Ngạo Thiên gật
đầu, anh chỉ nói gọn: "Quên cô ấy đi."
Cao Lãng thẫn thờ, anh trợn mắt nhìn người bạn này, lắc đầu quát:
"Không thể nào!" Anh lập tức đập bàn: "Tôi đã hứa với cô ấy rồi, nhưng
cho dù có hứa hay không tôi không thể quên được.." Anh đứng dậy đi ra
khỏi cửa, tức tốc chạy đến nhà của mình.
Anh mở cửa phòng ra, hình của anh và Ninh Tiểu Y, của người phụ nữ
anh yêu. Những món đồ chơi lúc nhỏ cô thường chơi, tấm hình cô thi đậu
cười rạng rỡ... tấm này là anh chụp cho cô.
Gương mặt tươi cười này.. cái nụ cười xao xuyến. Anh lấy tay sờ lên mặt cô, nói nhỏ nhẹ: "Tiểu Y.."
Anh khui một chai rượu ra lại bỏ vào miệng mặc cho Cao phu nhân can
ngăn. Cao lão gia nói: "Lãng, con đừng u mê như vậy nữa!" Anh trừng mắt
đẩy hai người ra bên ngoài. Cao lão gia nói: "Tiểu Y nếu con bé biết con như vậy con bé sẽ đau lòng!"
Tiếng của anh vang ra: "Mấy người đừng hòng tôi kết hôn với bất cứ
người phụ nữ nào, tôi đã nói tôi chỉ có một mình Tiểu Y! Đừng đem Tiểu Y của tôi ra!"
Cao phu nhân đau lòng bà nói: "Lãng, lẽ con không sinh cháu cho chúng ta. Mẹ biết con buồn nhưng mà.. Lãng.."
Anh nói: "Đừng có mà ép tôi! Tôi thừa kế quản cái Cao thị cho các
người nở mày nở mặt với người ta, đừng quản cuộc sống của tôi! Tiểu Y đã chết, nếu ép tôi tôi sẽ đi theo cô ấy!"
Cao lão gia mắng: "Con điên rồi!"
Cao Lãng tức điên đập bể đồ, loảng xoảng.. Cao phu nhân và Cao lão
gia đành chấp nhận, không ép nỗi đứa con trai này.. hai người thừa biết
rõ nếu anh đã nói anh sẽ làm thật! Bà nói: "Được, con không muốn chúng
ta không ép."
Cao Lãng nhìn chiếc nhẫn trong đang đeo trêи tay mình: "Tiểu Y của
anh.." Anh nhìn tấm hình đang treo: "Chỉ có em là xinh đẹp nhất.." Cô
chờ đợi anh 18 năm nhưng anh vẫn không mở lời nói yêu cô được.
Thật có lỗi với em.. Tiểu Y...
Lăng Ngạo Thiên âm trầm không hé nửa lời: Tôi biết làm sao để nói với cậu và Vy Vy đây... anh đứng dậy chỉnh áo và cà vạt đi đến chỗ của cô
và cậu. Anh là đến đón cô về vì ở đó khá lâu rồi, vợ của anh cần nghỉ
ngơi.
Anh đi vào bên trong thì nghe thấy giọng của Quin Alice: "Haizz, tội
cho Z của cậu. Nếu Z biết cậu lấy chồng sẽ rất buồn." Còn cô thì chỉ
cười cười không nói.
Sắc mặt của anh tệ đi, Z là ai? Người đó quan trọng với Vy Vy đến vậy?
Anh tiến vào, cô và anh đối diện mặt nhau. Cô cười nói: "Thiên, anh
mới đến sao?" Anh liếc nhìn cô, cô rụt cả người có chút sợ. Sao Thiên
lại nhìn mình như vậy. Anh lập tức kéo tay của cô đi: "Đi về!" Lăng Thần lại bị bỏ ở chỗ của Quin Alice, anh đang rất tức giận.
Quin Alice chạy ra nói: "Này, anh kéo Lucy đau đấy!" Anh nhìn cô sát
khí đằng đằng sau đó vẫn kéo đi, Quin Alice đuổi theo, cô lắc đầu như
đang nói rằng: Không sao đâu Alice.
Cô đau tay, nói: "Thiên, đau!"
Anh đẩy cô vào xe, Tống Thành nhìn thấy lại lo lắng. Chuyện gì thế này.. Lăng tổng rõ ràng rất chiều phu nhân của mình mà.
Hạ Vy Vy đau cả người, làm cái trò gì vậy chứ, lại đẩy cô như thế:
"Anh nổi điên cái gì vậy?" Lăng Ngạo Thiên ngồi trêи xe, đóng cửa "cạch" lạnh lùng nói: "Z là tên nào?"
Cô rũ mắt cắn môi không biết trả lời như thế nào khiến anh càng tức, Z là ai mà cô còn không dám nói cho anh biết. Được lắm.
Đến Trạch viên.
Anh đẩy cô lên giường, dùng sức xé đi đồ của cô. Cô sợ hãi che người la: "A!"
Trong lòng em tên Z đó quen trọng đến vậy, em sợ tôi giết hắn sợ tôi làm hại hắn? Anh vừa nghĩ trong đầu vừa nghiến răng.
Cô khó tin nhìn anh, anh dùng lực làm cho cô đau. Cô theo tự nhiên vì phát sợ nên đẩy anh ra, anh vẫn kéo cô lại đè lên người cô, nắm chặt
tay cô không cho cử động. Anh cúi người hôn mạnh lên người cô như là
đang cắn, vết hôn đỏ khắp nơi.
"Đau!" Cô chảy nước mắt, lần đầu tiên thấy anh như vậy. Anh như cào xé bản thân cô: "Tên khốn."
Anh cười nhạt, nhếch môi nói: "Em không có quyền nói tôi như vậy."
Anh hôn sâu lên môi cô, đến mức môi cô sưng lên. Cô chống cự bao nhiêu
cũng vậy.
Lăng Ngạo Thiên kéo quần của cô ra, đồ rơi rớt khắp nơi. Anh tháo dây nịch ra, "đẩy" vào một cách mạnh bạo. Cô chỉ biết nằm đó khóc: "Đừng
mà.. đừng mà.." cô nắm chặt ga giường.
Anh cắn răng, thở mạnh: "Em chỉ có thể là của tôi!" Cô từ lúc nào đã
ngất đi không biết.. anh như một con dã thú nghiền nát cơ thể cô, Lăng
Ngạo Thiên này hiện tại lại là một người khác đến xa lạ.. không thể với
tới..
Một hồi sau anh đứng dậy, buồn bã nhìn cô gái đang nhíu mày ôm người
mình. Anh vuốt ve mặt cô, khóe mắt vẫn còn rưng rưng: "Vy Vy, sao em
không chịu hiểu."
Sáng ngày mai, cô mở mắt dậy nhưng lại không thấy anh ở đâu cả.
Hạ Vy Vy ngồi dậy lại cảm thấy đau nhức, cầm thú! Cô mệt mỏi bước vào phòng vệ sinh, Lăng Thần lại bị anh đem qua Lăng gia.
Cô đi xuống dưới nhà, quản gia Tô nhíu mày đau xót cho cô: "Thiếu phu nhân, đồ ăn đã có." Cô gật đầu cười, ông nhìn cô có vẻ buồn bã. Cũng
không thể nói gì: "Thiếu phu nhân đừng trách thiếu gia, cậu ấy chắc đang không vui chuyện gì đó."
Hạ Vy Vy mĩm cười chua xót, tiến đến ngồi trêи ghế: "Vâng." Cô gắp đồ ăn lên bỏ vào miệng, nhưng thức ăn lại chẳng ngon.. nó không hề có vị
gì cả, mắt của cô cay cay rồi lại tự chảy xuống.
Quản gia Tô bàng hoàng nói: "Thiếu phu nhân.." Ông xót thương cho cô gái này..
Cô lắc lắc đầu vẫn ăn tiếp, Thiên mà cô biết không phải như thế này.
Cô lau nước mắt, không khóc không khóc, có gì đâu phải khóc chứ. Vy Vy
mày từ lúc nào đã yếu đuối như vậy.. mày đừng dựa dẫm vào anh ta quá
nhiều, mày không nên như vậy đâu.
Cô rõ ràng không thể tin vào tình yêu nhưng vẫn chấp nhận mở lòng với anh.
Quản gia Tô chỉ đứng nhìn cô mà lo lắng.. haizz. Thiếu gia cậu cứ như vậy sẽ hối hận mất, rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì chứ.
Lăng Ngạo Thiên từ khi nào đã trở về, đi chưa được bao lâu đã quay
lại. Anh hậm hực đi vào nhìn cô: "Ăn ngon miệng đến vậy?" Tại sao em
không nói cho tôi biết Z là ai!
Hạ Vy Vy im lặng, anh bắt lấy nắm chặt tay cô. Cô la: "A! Đau quá!" Quản gia Tô nói: "Thiếu gia."
Anh buông lỏng đạp cái ghế bên cạnh, "ầm" ghế ngã dưới đất. Cô hơi
giật mình nhưng vẫn không nhìn anh, yên lặng cầm lấy ly sữa uống hết một ngụm rồi đứng dậy đi lên lầu.
Cô đứng nhìn ở bên ngoài, gió thoang thoảng, cô nhắm mắt thư giãn.
"Em tự nhiên nhỉ?" Thanh âm giọng đàn ông tràn đầy trách móc và phẫn nộ.
Cô cười dịu dàng vẫn nhắm mắt: "Anh muốn như thế nào?"
Anh bực bội đi vào bên trong phòng vệ sinh, bên ngoài cô lại nghe
thấy tiếng "xoảng". Cô mở cửa sợ hãi: "Thiên, anh điên rồi!" Anh như vậy mà đấm vỡ kính, máu chảy nhiều quá.. cô la: "Người đâu, đến đây đưa tôi hộp cứu thương."
Quản gia Tô tức tốc chạy đến, ông chấn kinh cái cảnh này: "Thiếu gia..!!!" Ông đưa hộp cho cô.
Cô mở ra và băng bó vết thương cho anh, lèm bèm nói: "Anh đừng có phát điên như vậy chứ.. đúng là hết thuốc chữa."
Anh có chút vui vẻ, cô vẫn lo lắng cho anh, cô quan tâm anh nhưng tại sao lại không dám nói tên Z đó là ai chứ. Anh đẩy cô ra: "Không cần!"
Hạ Vy Vy bị đẩy ngã tay cứ thế bị đụng vào thanh sắt xoẹt qua một cái nên trày, cô nhìn anh có chút buồn bã. Anh định mở miệng nhưng lại
không nói xoay qua hướng khác, cô nắm chặt tay đi ra ngoài.
"ĐÁNG CHẾT!"
Một hồi sau anh bước ra mặc một bộ âu phục mới, cô nằm ở trêи giường chỉ muốn anh đi.. vì cứ thấy anh lại rất khó xử.
Lăng Ngạo Thiên nhìn cô, cô rõ ràng còn thức nhưng lại giả vờ. Anh
tức tối đi ra ngoài, em không muốn gặp tôi đến như vậy: "Khóa cửa lại đế cô ấy suy nghĩ!"
Tống Thành: "Lăng.. tổng ngài.."
"Khóa!" Anh la.
"Vâng."
Cạch.
Cô ngồi dậy định mở cửa nhưng lại bị khóa, anh ấy thật sự muốn nhốt
mình. Rốt cuộc là chuyện gì chứ, cô đập cửa: "Mở cửa cho tôi! Thiên, anh mở cửa cho tôi!"
Anh đứng trước cửa không nói lời nào, cô mím môi: "Anh vẫn không mở
cho tôi, anh muốn giam cầm tôi.." cô ngồi dưới đất ôm đầu mình.
"Thiên, rốt cuộc chuyện gì đã khiến anh đối xử với tôi như vậy?" Cô ấm ức nói nhỏ giọng nhưng anh đứng ở bên ngoài vẫn nghe.
Anh đau lòng, người chỉ dựa vào cửa.
Hai người rõ ràng là gần nhau, chỉ cách một cánh cửa nhưng lại xa xăm.. xa đến vạn dặm...
"Em mặc cho tôi nhốt em nhưng em vẫn không dám nói cho tôi biết Z là
ai. Hắn quan trọng với em hơn cả tôi sao, tôi là chồng em nhưng em vẫn
không để tôi ở trong lòng. Làm sao tôi mới có thể khiến em yêu tôi." Anh thì thầm trong miệng.
Trong đầu cô chỉ lẫn quẫn: Điều gì khiến anh thay đổi khác thường như vậy chứ! Anh bước vào cuộc đời tôi khiến tôi yêu anh sau đó anh lại đối xử với tôi như vậy.
Nói thật là cô không hề biết Z là ai, chỉ là một phần ký ức lúc nhỏ trong cô.
Anh nào biết cô đã yêu anh, nhưng cô nào biết anh là vì ghen với tên Z đó.
Ai có thể hiểu được cảm giác này..