Sáng ngày mai, Lăng Phong đã tỉnh dậy và Hạ Vy Vy đều đến bệnh viện
thăm ông, nấu một ít cháo để bồi bổ cơ thể của ông. Ông chợt nhận ra Hạ
Vy Vy này làm con dâu đúng là không tệ, bởi vì Hạ Vy Vy đối xử với người nhà rất tốt.
Hạ Vy Vy đi vào phòng bệnh của ông, ông vẫn nằm ở đó nhìn cô: "Con đến rồi à."
Hạ Vy Vy gật đầu lễ phép: "Dạ ba." Cô đem đến để đồ ăn lên: "Ba, con
có nấu cháo cho ngài. Thần Thần hai bữa nay ba nằm ở đây thằng bé đều
đến thăm ngài. Thằng bé rất buồn." Lăng Phong thở dài: "Ta đúng là làm
Thần Thần lo lắng, thằng bé vẫn ổn?"
"Vâng, thằng bé biết tin ba đã tỉnh dậy nên đã rất vui mừng, bà nội cũng vậy."
"Ta thật không ngờ thằng bé vẫn coi ta là ông nội, mặc dù ta đối với
con không đúng." Ông nói. Cô cười hì hì, ngồi xuống ghế nhìn ông: "Ba,
ngài cũng biết người nhà với nhau không để trong lòng bao giờ, con cũng
không ích kỉ đến vậy. Nếu như nhà mình vui vẻ thì tại sao con lại để ý
tới làm gì."
Ông vỗ vỗ bàn tay của cô, ngồi dậy, ông định chồm lấy cốc nước uống.
Hạ Vy Vy thấy nên cũng đưa cho ông: "Ngài có gì muốn lấy cứ nói cho
con." Lăng lão gia hài lòng, ông uống một ngụm sau đó nói: "Ta cảm thấy
Thần Thần được con dạy dỗ nên người đúnh là không tệ."
Cô cười ngoan ngoãn trả lời: "Mọi người chứ không phải riêng con đâu nha! Con không nhận hết công đâu đó!"
Lăng Phong cười lớn.
Kiều Mỹ từ đâu chạy đến mở cửa, khóc lóc, quỳ xin Lăng lão gia: "Lăng lão gia, xin ngài hãy nói với anh Ngạo Thiên bỏ qua cho Kiều gia chúng
con được không ạ? Cổ phiếu của Kiều gia đang rớt rất nhiều, sợ là sẽ phá sản mất, ô ô.." Cô mếu máo.
Hạ Vy Vy mặc kệ, cô chỉ nhìn Lăng lão gia không nói gì. Lăng lão gia
nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của cô sau đó nhìn Kiều Mỹ, hai người này khác
hẳn.
Hạ Vy Vy đối mặt với Kiều Mỹ, một đại tiểu thư nhà giàu còn cô chỉ là một người bình thường như bao người khác, nhưng cử chỉ của cả hai khác
hẳn. Phẩm hạnh của Kiều Mỹ quá kém, Hạ Vy Vy thì ngược lại, ông đúng là
đầu đất nên chả biết mình hài lòng Kiều Mỹ này ở chỗ nào..
Lăng Phong nghiêm nghị nói: "Kiều gia các người đắc tội nó?" Kiều Mỹ lắc đầu: "Con.. con chỉ.."
Lăng Phong nhắc nhở cô: "Kiều tiểu thư, cô đừng quên tôi đã hủy hôn
sự của hai bên, Lăng gia và Kiều gia không liên quan tới nhau, tại sao
con trai tôi lại hành hạ các người?"
Kiều Mỹ đáng thương nói: "Con chỉ là.. con.. con thích anh ấy, rồi sau đó.. vợ của anh ấy.." Hạ Vy Vy cau mày, cô thì làm sao?
"Vy Vy như thế nào?" Ông hỏi.
Kiều Mỹ bật khóc, cô lắc đầu: "Dạ, không có gì đâu ạ." Lăng Phong bực bội, ông đang vừa mới tỉnh dậy đã bị Kiều Mỹ này làm phiền, ông quát:
"Nói chuyện thì lắp ba lắp bắp, cô đứng trước mặt vợ của con trai tôi
nói thích nó, cô đúng là không có liêm sỉ của bản thân. Tôi không rảnh ở đây nghe cô nói cũng không nói xong."
Kiểu Mỹ hoảng cả lên, cô tới bên cạnh giường nắm tay ông, cô nhìn Hạ
Vy Vy: "Cô Hạ, cô hãy buông tha cho nhà chúng tôi, tôi chỉ muốn được ở
bên cạnh anh ấy." Hạ Vy Vy nắm chặt tay, mèo chó mà cũng dám chơi cô.
Hạ Vy Vy đứng lên nhìn ông cười: "Ba, không có việc gì con đi trước đây." Lăng Phong bất đắc dĩ gật đầu, hất tay Kiều Mỹ ra.
Kiều Mỹ khóc lóc, chạy đến quỳ trước mặt Hạ Vy Vy: "Tôi thật lòng yêu anh ấy, cô hãy thành toàn cho chúng tôi được không? Anh ấy nói anh ấy
yêu tôi, không có yêu cô, cái thai đó là do tôi bị khó mang thai nên anh ấy mới dùng cô."
Lăng Phong nghe mà chấn kinh, ông chỉ Kiều Mỹ, vừa nói vừa thở hổn
hển: "Cô.. cô thật là.. vô phương cứu chữa, sao.. cô.. có thể nói như..
vậy. Hàm hồ, quá.. là hàm.. hồ." Ông biết con trai ông sẽ không như vậy.
Hạ Vy Vy giận đến mức không nói thành lời cô nghiến răng nghiến lợi,
thấy ông tức như vậy nên cô chấn an ông: "Ba, được rồi, ba bình tĩnh
đừng kϊƈɦ động. Ngài còn đang trong thời gian tịnh dưỡng." Bên phía
ngoài Lăng Ngạo Thiên và Tống Thành đi tới, nghe tiếng gây nhau trong
phòng, anh khép cánh cửa để lộ một chút nhìn vào. Kiều Mỹ đang quỳ dưới
đất, còn Hạ Vy Vy vỗ nhẹ lưng ông. Chuyện gì xảy ra?
Hạ Vy Vy nói: "Ba, ngài để con nói chuyện với Kiều tiểu thư, ba đừng lo." Ông gật đầu.
Cô đi tới bên Kiều Mỹ nói: "Cô đứng lên đi." Kiều Mỹ lắc đầu khóc lóc: "Tôi xin cô, buông tha cho anh ấy."
Tống Thành nghe liền phát sợ, tiên sinh nhìn ngài hình như muốn giết
người rồi.. Hạ Vy Vy sắc mặt lạnh tanh: "Đừng có ở đây chơi trò mèo vờn
chuột với tôi, một là đứng lên, hai là tôi quăng cô ra khỏi đây."
Kiều Mỹ đứng dậy, lau nước mắt, Hạ Vy Vy ngồi trêи ghế xoa bụng mình: "Cô muốn nói gì nói đi." Kiều Mỹ mếu máo: "Ngạo Thiên anh ấy không có
yêu cô, cái thai đó chờ khi cô sinh ra thì tôi và anh ấy sẽ nuôi dưỡng
vì anh ấy biết tôi khó sinh."
Hạ Vy Vy sắc mặt khó coi: "Cô nói vậy là ý gì?"
Kiều Mỹ chỉ trả lời 4 từ: "Ý trêи mặt chữ." Cô bình thản nói: "Vậy ý cô là tôi trả anh ấy lại cho cô?" Kiều Mỹ mừng rỡ gật đầu.
Hạ Vy Vy đứng dậy, chát, Kiều Mỹ bị cô đánh vào má. Kiều Mỹ cứng đờ nhìn cô, quát: "Cô dám đánh tôi?"
"Chồng tôi thuộc về cô từ khi nào mà tôi phải trả anh ấy cho cô, cô
muốn khiêu khích tôi để tôi tin cô rồi làm chuyện ngu xuẩn? Cô cũng giỏi lắm, 1 công 2 việc. Đầu tiên cô khiêu khích tôi nói anh ấy không yêu
tôi để tôi ly hôn với anh ấy, thứ hai là cô nói con của tôi để sau này
cho cô và anh ấy, cô nghĩ tôi sẽ tức giận đùng đùng mà đi phá thai ngay
lập tức. Anh ấy biết sẽ hận tôi. Sau đó cô sẽ bên cạnh anh ấy an ủi rồi
anh ấy sẽ động lòng với cô. Cô được lắm, rất tiếc với cô con của tôi rất quan trọng với tôi, cho dù anh ấy có phản bội tôi tôi cũng sẽ không
bỏ." Hạ Vy Vy đập tay xuống bàn, rầm.
Cô thật sự rất tức giận, dám khiêu khích để cô ý định bỏ bảo bối của mình, cô đi đến gần Kiều Mỹ.
Kiều Mỹ phát sợ: "Cô đừng có mà tới đây." Kiều Mỹ lùi lại phía sau.
Hạ Vy Vy áp đảo Kiều Mỹ: "Cô có mà để đức lại cho con cháu sau này đi."
Kiều Mỹ la hét ỷ oi trong phòng: "Nếu không có cô anh ấy sẽ yêu tôi,
tôi xinh đẹp như vậy tại sao anh ấy lại yêu cô, cô là cái thá gì chứ?"
Lăng Phong nói: "Kiều tiểu thư, cô nên đi ra khỏi đây, không ai chào đón cô đến đây cả."
Kiều Mỹ cầm dao gọt trái cây lên, cô la: "Kiều gia đã bị dồn đến
đường cùng, tôi cũng phải kéo cô theo, nếu con của cô không xuất hiện
thì tốt rồi." Hạ Vy Vy kϊƈɦ động: "Cô, sao có thể nói con tôi như vậy,
con của tôi đã làm gì cô?"
Kiểu Mỹ cười ha hả như người thần kinh: "Tôi điều tra được sau khi cô và anh ấy quan hệ với nhau, cô đã từ chối gặp mặt anh ấy, nếu con của
cô không xuất hiện thì hai người đến giờ có lẽ đã không còn là gì của
nhau. Cô chỉ hơn tôi là tấm màng, xữ nữ, nhưng tôi cũng thật lòng yêu
anh ấy." Cô hét: "Nếu con của cô chết đi thì tốt!"
Kiểu Mỹ cầm dao lao tới về phía cô: "Chết đi!" Hạ Vy Vy hoảng sợ, nếu con của cô có bề gì làm sao ăn nói với Lăng Ngạo Thiên, cô lấy tay che
bụng: "Đừng! Con của tôi."
Lăng Phong la toáng lên: "Không! Cháu của tôi!" Ông lao xuống giường
sau đó té ngã, vì mới tỉnh nên sức khỏe chưa phục hồi: "Dừng lại!"
Tách, tách, tách. Giọt máu rơi xuống, nhưng đó không phải là của cô mà là của Lăng Ngạo Thiên. Kiều Mỹ đâm trúng tay anh.
Hạ Vy Vy mở mắt, thấy bóng lưng anh đang che chở cô, cô nhìn vết
thương của anh mà hoảng hốt, máu chảy nhiều quá.. Kiều Mỹ lùi lại phía
sau, con dao rớt xuống: "Anh, sao anh lại ở đây?" Kiều Mỹ không ngờ Lăng Ngạo Thiên lại xuất hiện.
Anh tràn đầy tức giận, ánh mắt đỏ bừng: "Cô dám!" Kiểu Mỹ hét: "Tại
sao em không dám? Anh đáng lẽ là vị hôn phu của em, Lăng lão gia đã đồng ý. Em mới là vợ anh." Hạ Vy Vy không nói gì, cô chạy đến bên cạnh ông
đỡ ông lên giường, ông nhìn cô lo lắng. Cô chỉ cười: "Con không sao."
Lăng Ngạo Thiên đi tới gần Kiều Mỹ, anh bóp chặt cổ Kiều Mỹ: "Con mẹ
nó, cô gan lớn lắm, cô đừng có mà thách thức kiên nhẫn của tôi. Tôi
không biết sẽ làm cho cô tệ hại đến mức nào đâu."
Kiều Mỹ không thở nổi, nước mắt trào ra, Hạ Vy Vy chạy đến kéo anh
ra: "Thiên, bỏ ra, cô ta sẽ chết mất!" Anh cười trào phúng: "Cô ta chết
càng tốt, cô ta cũng phải nhận lấy hậu quả khi đụng tới em."
Hạ Vy Vy khϊế͙p͙ sợ, lảo đảo lùi lại phía sau: "Thiên, anh thật đáng
sợ." Lăng Ngạo Thiên buông tay ra sau đó chạy đến đỡ cô, cô đẩy anh ra:
"Anh thật máu lạnh, mạng người anh có thể muốn lấy là lấy. Anh không
phải Thiên mà em biết."
Lăng Ngạo Thiên ôm cô vào lòng: "Được rồi, Vy Vy, anh biết rồi. Đừng sợ đừng sợ." giọng của anh dịu dàng nói