Tổng Tài Daddy: Cưng Chiều Vợ Yêu Vô Hạn

Chương 19: Cả nhà đều vui




Reng reng, tiếng chuông điện thoại. Là Lăng Ngạo Thiên gọi đến cho Vy Vy.

Cô bắt máy, phía bên dây anh nói: "Lão bà, như vậy là không ai dám xen vào chuyện của chúng ta."

Hạ Vy Vy cười híp cả mắt, cô may mắn khi có người chồng như vậy:

"Thiên, anh không sợ người ta nói đường đường là Đại ma vương mà anh lại đi nịnh hót vợ của mình sao?" Cô đang đứng ở sân thượng hóng mát.

Anh ngồi ở phòng họp, mặc kệ ai đang nói gì, anh cười đối lại cô:

"Anh không quan tâm ai nói, em có vui khi anh làm như vậy không?" Cô

hạnh phúc, nước mắt tự rơi xuống: "Vui, em rất vui, làm sao lại không

vui."

Anh gật đầu hài lòng, người đàn ông trung niên đang phát biểu thấy

anh cười liền tái cả mặt. Ặc, tổng giám đốc anh cười cái gì. Anh thật là làm người như tôi căng thẳng.

Lăng Ngạo Thiên nói: "Em vui là được." Anh cười nhu hoà, mọi người

ngồi ở đó cứng đơ nhìn anh..Hạ Vy Vy lau nước mắt, lấy giấy lau: "Anh

đang họp đúng không? Lát lại nói nhé."

Anh cười: "Anh sẽ về sớm." Cô ngạc nhiên, mặt đỏ lên: "Được, em chờ." Sau đó cúp máy.

Lăng Ngạo Thiên ngước lên nhìn mọi người, anh không hiểu thái độ này

là gì: "Sao?" Tống Thành cười gượng nói: "Mọi người hơi hoảng khi thấy

ngài cười." Anh gật đầu, nói: "Tôi đang gọi với vợ, thật có lỗi đã làm

trễ giờ của mọi người sao?".Mọi người lắc đầu, một người đàn ông nói:

"Có vợ rất là hạnh phúc a! Vợ tôi rất hiền lành và biết cách chăm sóc

cho gia đình."

Ai ai cũng bất đắc dĩ ánh mắt hướng về anh, anh đổ mồ hôi: "Xin lỗi

tổng giám đốc, tôi.." Lăng Ngạo Thiên điềm đạm nói: "Nói tiếp, tôi cũng

cảm thấy giống anh."

Người đàn ông kinh ngạc, anh gãi gãi đầu, cười nói: "Mỗi lần về nhà

là cảm thấy rất thoải mái vì có không gian ấm áp của gia đình. Nó làm

cho tôi bớt muộn phiền." Lăng Ngạo Thiên gật đầu: "Đúng, anh đã có con

chưa?"

Tống Thành nhìn anh, ặc, tổng giám đốc của tôi ơi.. cái này đáng lẽ

nói về những việc kinh doanh, thu lợi,... mà sao bây giờ lại là chủ đề

về gia đình. Người đàn ông đó nói: "Tôi đã có một cậu con trai kháu

khỉnh."

Lăng Ngạo Thiên hỏi: "Vậy làm cha như thế nào là tốt, phụ nữ mang

thai cần gì, ăn gì, làm gì là tốt?" Người đàn ông kinh ngạc nói: "Về sớm cho vợ cảm giác an toàn, không để vợ suy nghĩ lung tung, ăn cháo tẩm

bổ, vợ thèm cái gì thì mua cho cái đó. Vợ sẽ hạnh phúc thì đứa bé cũng

khoẻ lây. Đồng thời không để vợ làm việc cực nhọc chú ý an toàn, phụ nữ

mang thai rất cực. Lúc trước khi vợ tôi sắp sinh, vợ tôi la đau đớn, máu chảy rất nhiều lúc đó tôi rất sợ hãi. Tôi chờ cô ấy, chờ mà bồi hồi,

sau đó đứa bé được ra đời. Một tình cảm thiêng liêng đó đến giờ tôi nghĩ lại vẫn xúc động. Vợ tôi nói tôi là người chồng tốt cô ấy không hối hận khi lấy tôi." Người đàn ông cười hạnh phúc.

Mọi người lại nhìn anh, làm anh cảm thấy nghẹt thở, đúng là anh nói

rất nhiều: "Tôi xin lỗi, tôi không nên nói lắm lời.".Lăng Ngạo Thiên

nói: "Tăng lương cho anh ta." Anh hài lòng nhìn người đàn ông này, đây

là người chồng tốt. Anh cũng muốn như anh ta.

Lăng Ngạo Thiên tiếp tục: "Coi như là đáp lễ vì đã chia sẻ, vợ tôi

cũng đang mang thai." Anh cười dịu dàng, nghĩ tới cô là anh cười. Ai ai

cũng kinh ngạc, chỉ cần kể vài câu về gia đình là được tăng lương, sốc

hơn nữa là vợ của Lăng tổng đang mang thai. Mọi người cười, chúc phúc

anh: "Lăng tổng xin chúc mừng, vợ của ngài thật là may mắn."

Anh gật đầu: "Tăng lương, tăng lương hết." Anh đứng dậy đi ra khỏi.

Mọi người kinh hỉ không ngớt, nhưng phu nhân cũng thật là lợi hại. Đánh

gục cả Đại ma vương này.

Trời đã tối, anh về đến nhà. Tiếng của Hạ Vy Vy vang ra, giọng cười

của Lăng Thần. Anh cười một cái, đây là khi về nhà của người đàn ông có

gia đình, thật hạnh phúc. Anh nói: "Anh về rồi đây."

Giọng Hạ Vy Vy truyền tới: "Anh tắm rửa lại đây ăn này, em vừa nấu

xong đấy." Lăng Thần chạy đến đưa huy hiệu cho anh: "Daddy, con cho

ngài."

Anh xoa đầu cậu: "Đây là gì?" Lăng Thần nắm tay của anh, bàn tay bé

nhỏ của Thần Thần làm cho anh vui vẻ. Lăng Thần nói: "Daddy đây là huy

hiệu "cha" con tặng cho ngài, ngài là một người cha tốt, con và Mommy

rất thích ngài."

Lăng Ngạo Thiên ngạc nhiên nhìn cậu, cậu chỉ mới ba tuổi nhưng lại

hiểu biết như vậy: "Con trai ngoan." Lăng Thần cười, Daddy đang khen

cậu: "Ân!" Ngạo Thiên tiến vào phòng tắm rửa sau đó đi xuống lầu thấy cô đang bày đồ ăn ra trêи bàn.

Hạ Vy Vy ngước nhìn anh, cô cười một cái, đặt dĩa lên bàn: "Anh đói

rồi đúng không? Em biết anh về sớm nên vì anh nên em xuống bếp đó."

Lăng Thần chạy tới: "Con cũng muốn ăn, con cũng muốn ăn." Hạ Vy Vy cười, bồng cậu lên ghế: "Mommy gắp cho con."

Lăng Ngạo Thiên cười nói: "Em đang mang thai không cần phải như vậy

đâu a." Anh tiến gần hôn má cô. Cô đỏ cả mặt: "Thần Thần đang ở đây."

Lăng Ngạo Thiên gật đầu, anh đẩy ghế ra, nhìn về phía cô: "Em lại

ngồi." Cô nhìn anh, sau đó tiến đến ghế ngồi xuống. Anh cũng kéo ghế ra

ngồi. Cô gắp đồ ăn cho Thần Thần: "Ăn nhiều vào nha con trai của mommy." Thần Thần hớn hở gật đầu: "Vâng."

Lăng Ngạo Thiên cau mày, anh sờ đùi cô. Cô giật cả mình. Cô nói nhỏ: "Anh đang làm gì vậy?"

Lăng Ngạo Thiên nhìn cô, tay cứ sờ sờ đùi cô: "Em gắp đồ ăn cho con

nhưng lại không gắp cho chồng mình, thật không công bằng nha." Hạ Vy Vy

lấy tay đập vào bàn tay anh, kéo tay anh ra nhưng anh vẫn cứ để lên đùi

cô: "Em gắp, anh ăn đi." Cô nói thầm: "Biến thái."

Anh cười: "Em thật biết nói đùa, làm chuyện đó với vợ mình không gì

là biến thái. Từ lúc ở trêи Quốc Nội đến giờ anh vẫn luôn nhịn." Anh ghé sát tai cô nói vì Thần Thần đang ngồi ở đây tránh cho cậu nhóc nghe.

Hạ Vy Vy mặt ửng đỏ lên, cô không nói gì chỉ gắp đồ ăn cho anh. Anh

hài lòng cũng bỏ vào miệng mình. Lăng Thần Thần nhìn hai người: "Daddy,

hôm nay bà cố nói muốn gặp mọi người."

Lăng Ngạo Thiên gật đầu: "Ngày mai chúng ta sẽ đi thăm bà." Lăng Thần cười vui vẻ, lâu rồi cả nhà chưa quây quần bên nhau: "Ân."

Hạ Vy Vy nhìn hai người, không phải nói nhưng Lănv Thần chỉ mới nhỏ

nhưng lại nhìn rất đẹp trai không kém Lăng Ngạo Thiên. Cậu đôi khi cũng

nói chuyện như một người thật sự trưởng thành và có đầu óc suy nghĩ cặn

kẽ. Còn nhớ lúc cậu mới gặp anh cậu nói vài câu mà làm cho anh tức điên

cả lên, giờ đây hai người là cha con. Cô cười một cái, đúng là không ai

biết trước được tương lai.

Lăng Thần là đứa trẻ trong cô nhi cô sủng ái nhất, cưng chiều anh đủ

cả. Nhớ lúc đó lần đầu cô gặp anh, các bạn chơi với nhau náo cả lên

nhưng cậu lại ngồi một góc. Nhìn cậu cô đơn làm cô nhớ đến cô lúc nhỏ.

Vì vậy cô quyết định hằng ngày đến gặp cậu lấy lòng cậu, chơi với

cậu. Nhiều lần bị từ chối có khi còn bị cào chảy máu. Cô cũng không từ

bỏ, có lần cô bị cậu đẩy ngã, vô tình đầu đập vào bàn. Cô ngất xỉu, cậu

nhìn chằm chằm vào cô, tay nắm chặt nắm đấm.

Tại sao cô lại ngu ngốc như vậy, cậu không cần bạn bè. Biết rõ khi

cậu làm cô bị thương như vậy cô sẽ không theo cậu làm đủ trò nữa nhưng

ngày mai gặp cô trán thì bị băng bó quấn lại, nhưng cô vẫn nở nụ cười

chọc ghẹo cậu lần nữa. Bỗng nhiên Lăng Thần hỏi: "Daddy, mommy, liệu

chúng ta sẽ mãi như vậy? Mọi người sẽ không rời bỏ con?"

Hạ Vy Vy với anh đều kinh ngạc, cậu tại sao lại hỏi như vậy?

Lăng Ngạo Thiên xoa đầu cậu, anh nắm vuốt ve bàn tay cô: "Chúng ta sẽ mãi như vậy, con là niềm tự hào của Lăng gia." Lăng Thần rơm rớt nước

mắt: "Cho dù con không phải là con ruột của daddy?"

Lăng Ngạo Thiên gật đầu, anh cười: "Đã là con của ta cho dù là con

ruột hay không phải con cũng là con của ta. Ta đã nhận con thì sẽ không

có chuyện bỏ con. Nếu ta bỏ con thì bà cố và mommy của con sẽ đuổi ta ra khỏi nhà." Hạ Vy Vy cười hì hì: "Đúng, con là đứa bé ngoan. Nếu daddy

bỏ con, mommy và bà cố sẽ xử đẹp daddy."

Thần Thần cười, cậu gắp đồ ăn lên cho anh và cô: "Daddy, mommy, ăn

đi." Khuôn mặt bụ bẫm đáng yêu của cậu nói. Hai người gật đầu: "Ăn đi,

con đừng suy nghĩ nhiều. Chúng ta sẽ không bỏ con."

Lăng Thần hiểu chuyện: "Dạ." Cậu bỏ đồ ăn vào miệng mình, nhai nhai:

"Mommy nấu đồ ăn thật là ngon." Hạ Vy Vy cười: "Mommy sẽ nấu cho con và

daddy của con cho đến lúc mommy không còn trêи đời này."

Lăng Thần và Ngạo Thiên nghe như vậy liền tức giận, hai người cau

mày, đồng thanh nói: "Sẽ không. Mommy/Em sẽ không chết." Anh nắm chặt

tay cô: "Có chết cũng phải chết cùng anh." Anh kiên định nói.

Lăng Thần tán thành: "Mommy không được ăn nói bậy bạ." Cậu nhóc thốt ra câu như một ông cụ non.

Tiếng cười trong phòng bếp vang lên khắp nhà.

Quản gia Tô nhìn ba người, ông cười. Ông bước đến nói: "Thiếu gia, có một thiệp mời từ nhà Kiều gia. Bữa tiệc đó được tổ chức vào 2 ngày

nữa."

Hạ Vy Vy ngước lên nhìn, cô nhìn anh, Kiều gia sao?

Lăng Ngạo Thiên nhìn cô, đáng chết, sắc mặt cô lại tái mét. Anh cau

mày nói: "Kiều gia mời tôi làm gì? Tôi chẳng phải đối tác của Kiều gia,

một cái Kiều gia nhỏ bé đó tôi chẳng hứng thú." Lăng Thần nhìn cô, tại

sao nhắc tới Kiều gia cô lại u ám như vậy: "Mommy, mommy không sao chứ?"

Cô lắc đầu, cười nhẹ một tiếng: "Mommy ổn, con ăn tiếp đi." Hạ Vy Vy cảm thấy buồn nôn, cô sắc mặt trắng bệch.

Cô chạy vào vệ sinh nôn: "Oẹ."

Lăng Thần và anh chạy vào coi, hai người đứng đó nhìn: "Mommy/Em

không sao chứ?" Anh đi vào vệ sinh vỗ nhẹ vào lưng cô: "Nghén sao?" Cô

cười, rồi gật đầu: "Đang trong thời kì ốm nghén, em không sao."

Lăng Thần nói: "Mommy chịu khổ rồi, em của con ra đời con sẽ giáo huấn nó một phen." Lăng Thần đắc ý nói.

Hạ Vy Vy cười: "Em con cũng không muốn như vậy đâu a." Ba người ngồi ở phòng khách, Lăng Thần ngồi kế cô, hai mẹ con đang vui đùa với nhau.

Lăng Ngạo Thiên nói: "Ông vứt tấm thiệp đó đi, đồng thời kêu người đến

Kiều gia nói tôi không rảnh đi. Vợ tôi sức khoẻ không ổn định."

Quản gia Tô bất đắc dĩ nói: "Nghe nói Lăng lão gia bảo Kiều gia mời

ngài. Cô Kiều Mỹ nói rất thích ngài." Lăng Ngạo Thiên nhăn mặt, tức

giận, anh quát lên: "Cô ta thích tôi là tôi phải đi? Ở đâu ra quy định

đó, cô ta còn chẳng xứng để xách dép cho vợ tôi. Ông truyền lại là tôi

nói tôi chẳng cần biết người nào tên Kiều Mỹ, đừng hòng mơ tưởng đến

tôi. Cũng không mướn thích tôi."

Quản gia Tô gật đầu: "Vâng thiếu gia."

Người của Lăng Ngạo Thiên đến nói, Kiều Mỹ tức giận. Cô nghiến răng

nghiến lợi, Ngạo Thiên là mù rồi? Cô xinh đẹp như vậy lại không thích

lại đi thích Hạ Vy Vy kia.

Hạ Vy Vy nói: "Nếu là Lăng lão gia nói thì anh đi đi." Cô nắm tay

anh. Lăng Ngạo Thiên cau mày: "Em biết ông ta cố tình để con đàn bà đó

tiếp cận anh."

Cô cười: "Anh cứ đi đi, nếu anh không có hứng thú với cô ấy thì chẳng cần gì phải lo lắng, em tin anh mà." Lăn Thần nghiêng đầu sang một bên: "Daddy con muốn nói chuyện riêng với ngài."

Hạ Vy Vy nhìn cậu, Lăng Ngạo Thiên gật đầu: "Đi vào văn phòng ta nói. Vy Vy em ở đây chờ anh với con một lát." Hai người ở văn phòng, giờ đây không phải Thần Thần ngoan ngoãn mà là một cậu nhóc trưởng thành nghiêm túc, cậu ngồi nghiêm chỉnh nói: "Daddy, con muốn hỏi Kiều gia có đại

tiểu thư tên Kiều Mỹ đúng không?"

Anh không hiểu: "Đúng, đại tiểu thư là Kiều Mỹ, nhị tiểu thư là Kiều

Yến." Anh nói. Cậu ngồi trêи ghế sofa, nghiêm mặt nhìn anh: "Vậy Daddy

có biết ả Kiều Mỹ đó là người đánh Mommy không?"

Anh ngạc nhiên, có chút tức giận: "Con nói thật?" Cậu gật đầu, kể

ra..: "Cô ta còn tự nói ở siêu thị cô ta là đại tiểu thư Kiều gia tên

Kiều Mỹ, cô ta còn nói không những tát Mommy 1 lần có thể tát Mommy 10

lần. Cô ta còn sỉ vả Mommy ai ai cũng nhìn Mommy."

Lăng Ngạo Thiên nắm chặt nắm đấm, ánh mắt sát khí đằng đằng: "Gan cô

ta thật lớn." Thần Thần nói: "Con muốn trả thù cho Mommy, con muốn cô ta nhục nhã." cậu tràn đầy căm hận Kiều Mỹ.

Lăng Ngạo Thiên gật đầu, anh cười nhếch môi: "Con muốn daddy làm thế

nào?" Cậu nói nhỏ vào tai anh. Anh hài lòng cười lớn: "Con trai của ta

đúng là tài giỏi, hay lắm." Cậu gật gật đầu: "Đàn ông giữ lời."

Anh bế cậu lên: "Ta hứa. Chúng ta ra với Mommy của con nào." Cậu

cười: "Daddy con chỉ như vậy khi có người đụng đến gia đình chúng ta,

con sẽ không tha thứ. Nhưng con phải là bé ngoan trước Mommy thì Mommy

mới thích con." Anh hiểu, hôn lên má cậu: "Ta hiểu, con cũng nên như một đứa trẻ cần tình cảm gia đình khi đối diện với Vy Vy cô ấy mới vui. Bà

cố con cũng vậy." Cậu nhóc cười hắc hắc.

Hai người đi ra thấy cô đang coi thời sự, tai nạn giao thông chết 2

người và 3 người trong tình trạng nguy kịch. Cô quay sang nhìn hai

người: "Dạo này tai nạn giao thông nhiều thật đó. Anh và Thần Thần nên

chú ý an toàn."

Lăng Ngạo Thiên bồng cậu ngồi lên ghế, anh ngồi kế Vy Vy, đầu nghiêng về vai cô: "Em đang lo cho anh và con?" Cô gật đầu: "Tất nhiên rồi."

Anh nói: "Nếu em kêu anh đi tiệc Kiều gia phải có điều kiện."

Cô hỏi: "Điều kiện gì." Anh đặt môi của anh lên môi cô, môi chạm môi. Cô xấu hổ. Hạ Vy Vy gọt táo, cắt từng miếng đưa vào miệng hai người.

Cậu và anh ăn nhăm nhi ngon lành. Anh cười: "Điều kiện là em phải đi làm bạn gái tiệc của anh, Thần Thần cũng sẽ đi cùng chúng ta." Anh ôm cô.

Lăng Thần cười, ngoan ngoãn, cũng ôm lấy cô: "Đi nha Mommy." Cô bó

tay, cười nhẹ: "Được. Em đi với hai người." Lăng Thần vỗ tay vui vẻ la:

"Hoan hô, hoan hô."

Anh và cô cười khúc khích, cậu nhảy nhót vì vui mừng. Người hầu và

quản gia Tô đứng đó nhìn cũng cười lây. Biệt thự này bây giờ lại có

không khí vui tươi như vậy mãi mãi thì hay biết bao, lúc trước không có

nỗi một tiếng cười. Anh thì hay tức giận, bận rộn.

Nữ chủ nhân là Hạ Vy Vy ai ai cũng thoả mãn, vì cô là Lăng thiếu phu

nhân, một cô gái không kiêu ngạo lại còn quan tâm tới mọi người ai mà

không thích. Thêm nữa là cậu nhóc ba tuổi kháu khỉnh, tiểu thiếu gia đẹp trai chết ngất luôn. Người cha người mẹ lẫn người con đều đẹp, gia đình này thật là hoản hảo a.