Lăng Ngạo Thiên bước vào bên trong nhà, anh cởi cái áo vest của mình ra rồi
ngồi ịch xuống sô pha tháo vài cái nút áo vì trời trở nóng, anh thở phù
một cái dựa đầu lên sô pha.
Tay nhỏ bé trắng nõn chọt chọt vào chân của anh, anh mở con mắt ngồi
bật dậy nhìn cậu bé lanh lợi đang ngồi kế bên mình: "Sao đây, Tiểu Bảo?" Lăng Bảo cười keke, cậu nhóc ma lanh cầm lấy tờ giấy đưa cho anh: "Ông
anh ký đi!"
Lăng Ngạo Thiên cầm tờ giấy rồi mở ra đọc lấy nó, nét chữ vẫn còn
không đẹp.. vậy ra là thằng con trai của anh nó viết đây mà. Anh đọc
xong mặt mày đều tối tăm: "Tiểu Bảo! Ý con là gì đây?"
"Ông anh đọc còn không hiểu, phận làm chú không được có loại tình cảm đó với cháu gái của mình. Đã thế cháu gái đã có con rồi." Lăng Bảo như
ông cụ dạy đời, hừm hừm nếu hai người yêu nhau là sai trái đấy! Đã thế
tôi đây chưa muốn kêu Lăng Thần đó bằng anh đâu, tôi vẫn là anh cả. Mặc
dù cái tên Thần Thần đó rất là tốt với tôi, như anh em ruột!
"Tiểu Bảo con có biết con làm cái gì không? Cho dù có thế thì ta sao phải ký vào?"
"Là do ông anh chột dạ, nếu ông anh ký được là ông anh đã thoả thuận! Tôi có thể kiện luật sư nếu ông anh làm trái với bản cam kết này. Và
mức phạt là cả tài sản Lăng gia!" Lăng Bảo đưa ngón tay nhỏ chỉ chỉ vào
phần bên dưới: "Ông anh quên đọc ở đây nè."
Lăng Ngạo Thiên nhíu con mắt, anh tia vào phần chữ nhỏ nhỏ dưới cái chữ ký không ra gì của Tiểu Bảo: "Không ký làm chó?"
Làm chó?!
"Tiểu Bảo! Con thật hỗn láo! Là do Vy Vy quá chiều chuộng con đúng không?"
"Ấy ấy ông anh, nhìn kĩ đi đó là chữ của ông tôi mà." Lăng Bảo liền
chạy bạch bạch trốn sau cái bàn, ló cái đầu bé nhỏ ra nhìn anh, môi mím
chặt chăm chú nhìn vào tờ giấy đó. Cứ như là đang nói lên: "Hãy ký đi
hãy ký đi.. mau ký đi.."
Lăng Ngạo Thiên thờ ơ nhìn con trai của mình, tâm trạng tồi tệ biết
bao nhiêu. Ông già kia đang lợi dụng con ruột của mình ly gián ba mẹ của nó, ông già vô liêm sỉ! Tôi.. tức chết tôi thôi! Anh cầm lấy cây bút,
được lắm.. bảo tôi ký hả? Ký thì ký, nhưng ai làm chứng? Tôi thích thì
tôi huỷ nó đi thôi!
Điều khiến cho Lăng Bảo hơi bất ngờ là anh thật sự cầm cây bút lên,
lẽ nào là ký thật. Cậu liền chạy hối hả la lên: "Chờ đã!" Lăng Ngạo
Thiên ngẩng đầu, anh dừng bút lại mặt khó hiểu bảo: "Con bảo ta ký, thì
ta ký. Bây giờ ta ký con lại nói chờ, chờ cái gì nữa?" Cậu bạch bạch đi
đến, giật lại tờ giấy xé thành từng mảng vụn giấy.
Cậu nhóc nháy một con mắt, làm ngơ coi như không có gì. Liền lấy tay
thuận tiện vứt vào rác, Lăng Bảo lè lưỡi ra trêu anh một cái. Xoay người chu cái mỏ bé nhỏ ra thổi sáo, a raa.. hôm nay trời thật là đẹp nha!
Lăng Bảo bên trong góc phòng liền đóng sầm cái cửa lại, tại sao? Rõ
ràng là ký thì mommy sẽ ổn, sẽ không bị ông anh đó có ý đồ xấu! Sao mình lại xé tờ giấy đó đi, cậu nhóc vò vò cái đầu mình: "Ôi Tiểu Bảo ơi là
Tiểu Bảo!!!!" Điên thật rồi mà...
Lăng Ngạo Thiên cứ thế người ngơ ra, con trai mình nó vừa xé tờ giấy? Có phải là nó đang ủng hộ mình tới với Vy Vy không? Anh nằm bịch xuống
cái sô pha dài, tay đặt lên che đi đôi mắt chỉ biết nở nụ cười nhẹ: "Vy
Vy." Tiếng của cô gái bé nhỏ lại quen thuộc, đối với anh là bảo bối quý
giá kêu: "Dạ chú?" Anh giật cả mình, tay vất ra mở con mắt nhìn thấy cô.
Cô đang cúi người xuống nhìn mình, a.. mặt của em ấy gần quá. Lăng
Ngạo Thiên đỏ mặt lên, cô vừa tắm trở ra.. ngọn tóc của cô xoã xuống
những giọt nước rơi lách tách lên người của anh. Anh nhịn không nỗi nữa
liền bật dậy, ập vào mắt là cô đang mặc áo sơ mi trắng dài, quần bên
trong ngắn đến nỗi cứ tưởng là không mặc luôn...
Tóc ướt nên làm cho áo cũng ướt, bầu ngực tròn xinh lại rộ ra. Hạ Vy
Vy cứ đơ người không biết anh đang nhìn gì, cô nhìn theo hướng mà anh
đang nhìn. Thế là liền đỏ mặt lên, tay đẩy mặt của anh ra: "Chú! Chú
nhìn đi đâu đó!" Lăng Ngạo Thiên nuốt ực vào bên trong, anh cầm lấy tay
của cô, liền kéo cô một cách mạnh bạo.. người ngồi lên anh: "Vy Vy,
ta.."
Hạ Vy Vy ngồi trêи người của anh, cử động một chút liền thấy cậu bé ở dưới mình, chỉ cách một cái lớp quần thôi... tay của anh đang ôm eo bản thân, thật sự không ổn. Chúng ta là chú cháu mà!!
"Chú..?"
"Ưm!" Hạ Vy Vy kêu lên một tiếng, Lăng Ngạo Thiên chộp lấy cằm của
cô, hôn lên môi một cách say đắm rồi luồn lưỡi vào bên trong. Không
chống cự, không chán ghét, không gì cả.. chỉ cảm thấy bản thân người
nóng như lửa đốt, cứ thế mà hai tay choàng cổ anh hôn mạnh bạo hơn. Anh
trong lòng vui sướиɠ nhường nào khi cô không đẩy mình ra, còn chấp nhận
mình.
Vy Vy có phải trong lòng em anh rất đặc biệt? Như em rất đặc biệt
trong lòng anh vậy, em là bảo bối của anh.. là vợ anh.. là người mà anh
yêu nhất.. những năm này thời gian trôi qua thật quá chậm. Anh như điên
cuồng vì không thể nào lập tức ôm em, bày tỏ nỗi nhớ nhung.
Chú.. có phải là chúng ta đang đi trêи con đường sai lầm. Tiếng kêu
của cô vừa nhỏ vừa thanh dịu, dù sao phòng khách vẫn là nơi Tiểu Bảo và
Thần Thần lên xuống: "Hộc.. ưm.. chú.." Lăng Ngạo Thiên đưa tay của mình liền mò mẫm vào bên trong cơ thể của cô, tay chạm đến bờ ngực rồi xoa
nắn: "Chú.. đừng mà."
Lăng Ngạo Thiên bày ra vẻ mặt đau đớn không nên lời nhìn cô, chú..
chú.. em không còn gọi anh là Thiên nữa. Thật buồn cười, em là vợ anh
nhưng tại sao anh phải đóng kịch là chú của em? Anh không cam tâm.. Hạ
Vy Vy rơi từng giọt nước mắt khiến cho anh ngẩn người, a.. mình lại sai
rồi.
Bàn tay đang bóp lấy ngực của cô, liền thả ra. Tay đang ôm eo cũng
thả ra, cảm giác trống rỗng đó. Chắc là em sẽ cảm thấy anh tồi tệ, một
ông chú lại đi cưỡng bức cháu gái mình, không phải sao?!
"Xin lỗi, ta không kiềm chế được." Mau đi đi, không đi anh sẽ không
chịu nỗi mất. Anh đã ăn chay nhiều năm rồi! Một tiếng thất thanh, lớn
khắp cái nhà, hai đứa bé cũng chạy bạch bạch xuống: "Mommy!" Lăng Ngạo
Thiên cũng bị làm cho hoảng sợ: "Cháu đừng khóc, ta sai rồi. Ta biết sai rồi. Đừng khóc mà, năn nỉ đó."
Lăng Bảo liếc nhìn Lăng Thần: "Ai cho kêu mommy của tôi là mẹ hả?"
Lăng Thần lườm một phát, cậu nhóc liền kéo Lăng Bảo trở lại lên lầu:
"Thằng nhóc con láo nháo, lên đây anh sẽ đập cho em một trận!"
"Không! Không! Mommy, cứu!" Lăng Bảo la hét, aaaa anh trai này sắp đánh con rồi. Ông trời ơi!!!!
Vài phút sau không thấy tiếng hai đứa bé nữa, chỉ còn tiếng thút thít của cô mà thôi. Anh đưa tay lau đi nước mắt còn vươn vãi trêи khoé của
cô: "Vy Vy, ta xin lỗi con." Hạ Vy Vy gật gù cái đầu, cô im lặng không
nói chỉ giang tay ra ôm người anh thật chặt: "Chú.."
Lăng Ngạo Thiên bị một màn kinh ngạc, bà xã đang ôm mình!!!
"Chú đừng nói gì cả, cho cháu ôm một chút thôi." Cô dúi dúi đầu vào lòng của anh, anh xoa đầu cô hôn nhẹ lên trán: "Ừ."
Trong lòng cô là một sự hỗn độn, không nở buông tay. Khi anh bày ra
vẻ mặt đau đớn thì trong tim cô cứ như bị vỡ ra, đau lắm.. giọt nước mắt cũng không kiềm nén được. Biết làm như thế là sai trái, nhưng mình có
lẽ đối với chú ấy đặc biệt. Mình không kị chú ấy đụng vào mình.. mà lại
cảm thấy hạnh phúc.
Rồi sẽ có ngày, anh nói ra sự thật! Rằng em là vợ anh!