Tổng Tài Daddy: Cưng Chiều Vợ Yêu Vô Hạn

Chương 146: Em có biết tôi đau lòng nhường nào




Quin Alice bực bội, chân mày của cô nhăn lại khó chịu nói lớn, tay thì vùng

vẫy: "Anh buông ra, chậc.. tôi đã nói không thể quay lại nữa!" Mạc Dương Minh siết chặt tay của cô hơn, anh nói: "Em rốt cuộc là nổi điên đến

khi nào, anh với Yến Nhi từ lâu không còn liên lạc!"

Yến Nhi.. đích xác là người phụ nữ đã xuất hiện ở bên cạnh Lăng Ngạo Thiên.

"Yến Nhi hay là Vương Huyên tôi đều không hứng thú!"

Mạc Dương Minh nhéo cái má của cô, anh quát lớn: "Em ghen! Em rõ ràng là em ghen!" Quin Alice nhón cái chân lên, tay đánh đánh vào bàn tay

anh đang nhéo mà của cô: "Này.. buông ra không hả!? Bớ người ta đàn ông

đánh phụ nữ nè!" Anh cứ vẫn cười nói: "Ừ.. em la đi! Em la xem có ai

giúp em không?"

Quin Alice đẩy anh ra: "Anh đừng cố gắng, làm cha rồi ai lại đi ra

ngoài day dưa với một cô gái như tôi!" Mạc Dương Minh nghiến răng, anh

đưa hai tay ra về phía cô giải thích: "Anh không có cố ý, đó chỉ là sai

lầm nhất thời của anh! Nó cũng là sinh mạng lẽ nào lại bỏ đi."

Cô bên trong lại căm hận, sinh mạng vậy sinh mạng bên trong bụng cô

thì sao: "Tôi có kêu anh bỏ? Anh đừng quên anh từng nói với tôi là tôi

không xứng mang thai con anh! Nhưng mà..." Cô ngẩng mặt cười lạnh: "Đáng tiếc thay.. tôi với cái người đã cung cấp "nòng nọc" cho tôi đã liên

lạc với nhau!"

Mạc Dương Minh nắm lấy tay của cô rồi kéo cô vào lòng mình: "Liên

lạc? Liên lạc cái mẹ gì! Đừng quên em là phụ nữ của tôi." Quin Alice có

chút bất ngờ, mùi hương này.. chua xót đến nỗi bản thân không nỡ rời đi, một tay của cô choàng qua chạm lên lưng của anh, đã bao nhiêu lâu rồi

mình không có cảm giác không thể tả bằng lời, mình khao khát được ôm

người đàn ông này.

Anh cứng cả người khi tay của cô đang chạm lên lưng mình, tiếng nức

nở của cô truyền đến tai của anh.. dù đã cố không khóc nhưng mà anh cứ

thế sợ rằng bản thân cô sẽ bỏ mặc mọi thứ mà ở bên anh, nhưng đời trớ

trêu.. cô vốn không có muốn làm mẹ kế! Bản thân cô ích kỷ, hẹp hòi!

Ra đường người người yêu nhau đầy rẫy, người con không chung dòng máu với mình mà như con ruột.. bởi vì hai người họ yêu nhau, họ tha thứ lỗi và tiếp đón con của đối phương.. nhưng còn cô thì cô không thể: "Tôi đã từng muốn giữ anh cho riêng mình." Câu nói của cô khiến cho anh đứng

hình, anh đưa tay chạm lên mặt của cô: "Mà tôi lại quên mất, anh là một

tay chơi. Tôi cảm thấy bản thân mình không có gì đặc biệt mà khiến cho

một người lăng nhăng, chỉ biết chơi bời thay đổi tính tình ngoan ngoãn

lại vì tôi."

Người vì tôi chứ không vì ai.. người có thể bác bỏ tất cả thói quen của mình chỉ để hài lòng tôi: "Anh có thể, anh đã cố.."

"Không đâu, anh không thể! Tôi thừa biết là anh không thể, cho nên 2

tháng nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều.. và quyết định của tôi.." Quin

Alice nắm lấy tay của anh trêи gương mặt mình, hạ xuống rồi buông tay,

cô lùi vài bước nói: "Quyết định là như vậy đấy!"

Mạc Dương Minh như có gì đó mắc nghẹn trong họng mình, chân mày của

anh giãn ra nhưng lại u buồn: "Anh đã vì em mà làm tất cả, em chưa từng

công nhận sự cố gắng của anh. Luyến nhi.. em ích kỉ biết bao nhiêu!"

Quin Alice cười nhạt: "Ừ, cho dù anh có chấp nhận đứa con trong bụng

tôi.. nhưng xin lỗi tôi không chấp nhận con của anh và Vương Huyên đó."

Anh đương nhiên chấp nhận con tôi, bởi vì nó là con ruột anh! Tôi ích kỉ hay là anh ích kỉ, tự ai nấy biết.

Cô quay lưng đi về phía xe đậu trước cổng, Joyce Hiddleston mở cửa xe ra cho cô.. hai người nhìn nhau cười nói.

Mạc Dương Minh bần thần đứng một góc nhìn chiếc xe vồ ga lái đi.. một câu hỏi mà anh cứ lặp đi lặp lại: "Em có biết tôi đau lòng nhường nào,

em có biết lúc tôi biết Vương Huyên mang thai con mình.. tâm trạng của

tôi rất tệ vì tôi sợ em sẽ không chấp nhận. Tại sao.. mọi chuyện lại trở nên như vậy!"

Ninh Tiểu Y đặt tay của mình lên bụng, nhìn Mạc Dương Minh đứng từ

xa.. toàn cảnh đều thấy, hắn ta yêu cô ấy. Cao Lãng đứng sau lưng của

cô, cô khó chịu nói: "Đừng có mà theo tôi!" Anh nâng cặp kính, nói không biết ngượng miệng: "Buồn cười.. đây là bệnh viện, đâu phải là của riêng một người."

"Anh..!!!"

Thân hình lạnh như băng lướt ngang qua, hai tay đặt lên túi áo của

mình.. Lăng Ngạo Thiên không phải về từ lúc nãy rồi sao? Thật ra..

Anh luôn ở ngoài cửa nhìn cô từ phía ngoài, 4 năm dài đằng đẳng.. em

có chờ anh được không Vy Vy? Trời se duyên, rồi lại cắt đứt đi mối duyên tình này.. anh không chấp nhận, nếu đã cùng nhau vượt qua sóng gió..

thì phải vượt qua sóng gió cuối cùng để đến với nhau.

Lâng Ngạo Thiên nhìn họ Tống: "Cô ta đâu?"

"Đã trốn ở khách sạn cũ nát trong thôn Quắc." Thôn Quắc là thôn cũ kĩ nhất, lại hôi thối nữa.

"Cô ta trốn không thoát!"

Ninh Tiểu Y nhìn bóng lưng cao to đó mà buồn thay, nhìn Lăng Ngạo

Thiên đó, chừng nào mới là bến đỗ thật sự của hai người.. cô không lo

cho bản thân đi, chả phải cô cũng chưa có bến đỗ nào sao?

Cao Lãng lấp ló đầu ra, anh cười nhe cái răng bật đèn xanh: "Tiểu Y,

về với anh!" Ninh Tiểu Y đang mãi mê suy nghĩ nghe câu này, sốc thật sự: "Tôi có chồng rồi!" Anh khoác tay lên vai của cô nói: "Chồng của em sao sánh bằng anh?"

"Gặp chưa mà biết?"

"Anh tự tin với bề ngoài của mình!" Cao Lãng từ lạnh lùng mà chỉ ngọt ngào với một mình nhị tiểu thư Ninh gia Ninh Tiểu Y.