Lăng Ngạo Thiên thức dậy, trời đã sáng, anh đau đầu xoa xoa trán..Anh chỉ
thấy đồ rơi trêи đó, bộ váy bị xé rách. Trêи giường lại có hồng đào (máu...) Anh nhớ lại. Anh đã làm điều không nên với Hạ.Vy Vy, anh bật dậy.
Không thấy áo sơ mi của anh dâu. Anh gọi điện cho Tống Thành đem đồ lên.
Lăng Ngạo Thiên lo lắng chạy tới nhà Hạ Vy Vy, chỉ thấy trong nhà
vắng tanh. Không có cô ở đây, đồ vẫn để ở đó. Anh tức tốc lên công ty.
Cũng không thấy cô đâu, trêи bàn của anh có đơn xin nghỉ việc của cô.
Anh hỏi nhân viên khác, người ta bảo cô đã đi được 10 phút. Anh ngồi
bịch xuống ghế, chậc.. khốn kiếp.
Lăng Ngạo Thiên gọi điện cho Ninh Tiểu Y: "Tiểu Y, cô biết Vy Vy đang ở đâu không?"
Ninh Tiểu Y nói: "Không. Tôi không biết. Cô ấy bị gì à?"
Lăng Ngạo Thiên kể ra sự việc cho Tiểu Y: "Trời đất, anh chết chắc
rồi. Để tôi kiếm cô ấy, anh liệu mà giải quyết Tương Tư của anh đi. Công lao của cô ta làm Vy Vy mất tất cả, cái đó rất quý báu đó."
Lăng Ngạo Thiên chợt nhớ ra Tương Tư, con mẹ nó. Anh tức giận, cúp
máy anh liền đến Tương gia. Tương lão gia và Tương phu nhân biết anh tới liền ra chào đón: "Lăng tiên sinh, cậu là tới thăm con bé Tương Tư
sao?"
Lăng Ngạo Thiên hừ lạnh tiến vào bên trong: "Tôi đến đây để giết chết cô ta." Hai người nghe hoảng sợ: "Lăng tiên sinh anh bình tĩnh, chuyện
gì đã xảy ra."
Lăng.Ngạo Thiên đá hai người quát lên đầy phẫn nộ: "Con mẹ nó, nhờ
công lao của đứa con gái Tương Tư của hai người mà bây giờ Vy Vy đã mất
tích." Hai người hỏi: "Vy Vy?" Tống Thành nói: "Đó là cô gái rất quan
trọng với tiên sinh."
Hai người sợ hãi, rốt cuộc là như thế nào. Anh bước vào nhà, Tương Tư ở bên trong nghe anh tới liền chạy ra ôm lấy anh: "Ngạo Thiên! Anh nhớ
em sao?"
Anhxô cô ra, cô ngã khuỵ: "Đau!" Anh trừng mắt cô: "Cô có biết tội không?"
Tương lão gia và tương phu nhân ánh mắt đảo qua đảo lại, sợ hãi. Tống Thành lạnh lùng nhìn Tương Tư: "Cô dám bỏ thuốc tiên sinh, còn đòi lên
giường với tiên sinh, vì cô mà tiên sinh đã phạm sai lầm với cô Hạ. Cô
Hạ biệt tăm biệt tích để đơn nghỉ việc trêи bàn tiên sinh. Cô nói đi, cô muốn ở tù bao lâu."
Ba người quỳ lạy van xin: "Đừng, đừng tha cho con gái của tôi." "Ngạo Thiên anh đừng cho em ngồi tù, nơi đó rất đáng sợ." Lăng Ngạo Thiên
quát: "Vậy cô có biết cái quý báu của cô ấy đã mất, nó còn thống khổ hơn là ở tù. Cô còn dám xin tôi?"
Tương Tư khϊế͙p͙ sợ nhìn anh, cô không ngờ Hạ Vy Vy lại quan trọng với
anh như vậy: "Dù sao cô ấy tự vào phòng chứ em đâu có muốn cô ấy sẽ bị
như vậy.." Lăng.Ngạo Thiên phẫn nộ đạp cô một cái: "Mẹ nó, cô còn cãi,
không có cô ấy tôi cũng không có đụng tới cô. Là cô bỏ thuốc tôi, cô nói đi. Cô muốn ở tù bao lâu, cô có hai lựa chọn một là chung thân hai là
10 năm."
Lăng Ngạo Thiên cười lạnh: "Tội cô không đến mức bị án như vậy, nhưng tôi sẽ bày ra nhiều tội đổ lên đầu cô là đủ." Tương Tư khóc lóc: "Đừng, anh nể tình anh và em từng yêu nhau đi."
Anh lạnh nhạt: "Tôi với cô yêu nhau? Ai nói?" Tương Tư mắt đỏ hoe.
Anh lại nói tiếp: "Một là cô tìm Vy Vy, xin Vy Vy tha thứ cho cô, hai là cô chuẩn bị vào tù và Tương gia sẽ chấm dứt tại đây."
Anh thẳng thừng bước ra Tương gia. Anh cắn môi, chậc.. anh thấy có
lỗi với Hạ Vy Vy, nhưng do thuốc đó Tương Tư cho quá nhiều nên anh không kiềm chế được.
Anh cười khổ, Hạ Vy Vy tha thứ cho anh, em đang ở đâu.
Bên phía Ninh Tiểu Y, cô gần như chạy khắp mọi nơi để tìm kiếm cô. Sau một hồi cô mới về lại nhà Hạ Vy Vy, cửa không khoá.
Ninh Tiểu Y lo lắng liền chạy vào, phòng khách không có, phòng bếp
cũng không, phòng ngủ cũng không. Vậy còn phòng vệ sinh? Cô mở cửa, Hạ
Vy Vy ngồi ở đó. Ánh mắt trống rỗng không để ý gì, cô bất lực, Ninh Tiểu Y ở đó.
Hạ Vy Vy, cô thật khổ.
Ninh Tiểu Y thở dài, cô đưa tay ra: "Vy Vy, lại đây với tôi." Hạ Vy
Vy ngước lên nhìn cô, sau đó cúi đầu không cử động gì. Tiểu Y kéo cô ra
khỏi, đặt cô ngồi lên giường, vẫn như người không hồn.
Ninh Tiểu Y lo lắng bồn chồn: "Vy Vy, muốn khóc thì cứ khóc, có tôi
đây.." Tiểu Y ngồi kế Vy Vy, ôm cô vào lòng. Hạ Vy Vy vẫn không nói gì.
Ánh mắt như hướng về ở đâu đó.
Ninh Tiểu Y cau mày, cô nhìn thẳng vào mắt Hạ Vy Vy: "Có nghe thấy không? Muốn khóc thì cứ khóc, có tôi ở.đây."
Hạ Vy Vy ôm chặt lấy Tiểu Y, cô vỡ oà khóc: "Oa.. tôi không muốn sống nữa." Ninh Tiểu Y hoảng sợ, có phải đấy là lần đầu tiên của cô? Ninh
Tiểu Y vỗ vỗ lưng cô: "Đừng suy nghĩ bậy bạ, mọi chuyện ổn rồi. Vy Vy có tôi đây."
Sau khi dỗ Hạ Vy Vy xong, cô ngủ thϊế͙p͙ đi. Ninh Tiểu Y vì trong lòng
lo lắng cô sẽ nghĩ quẩn, cô nhấc máy gọi điện cho Lăng Ngạo Thiên: "Ngạo Thiên, Vy Vy cô ấy hiện tại không ổn. Anh lấy đi lần đầu của cô ấy
sao?"
Lăng Ngạo Thiên u sầu: "Ừ."
Ninh Tiểu Y thốt lên: "Trời ơi, côấy sẽ rất hận anh. Con đàn bà đê
tiện Tương Tư đó của anh tốt đẹp quá ha." Lăng Ngạo Thiên không nói gì.
Tiểu Y thở.dài: "Cô ấy lúc nãy đòi chết, cô ấy nói không muốn sống
nữa." Lăng Ngạo Thiên bàng hoàng, căng thẳng: "Cái đó.. thật sự quan
trọng đến vậy sao?"
Ninh Tiểu Y đáp lại: "Phải, nó chứng minh sự trong trắng của cô ấy,
cô ấy là mồcôi. Tôi bảo đảm Vy Vy cô ấy rất cố gắng để trang trải tiền
sinh hoạt hằng ngày..Cô ấy không có cha mẹ, tiền đi học chắc chắn là tự
kiếm việc làm. Anh nghĩ một người sống như vậy, không có tình thương hay động viên từ gia đình. Có cô đơn không? Có khổ không? Bây giờ thành ra
như vậy."
Lăng Ngạo Thiên hiểu Ninh Tiểu Y nói, cô nói đúng, anh trả lời: "Cô
có biết, Vy Vy cũng kiếm tiền để gửi về cho cô nhi viện cô ấy sống từ
lúc còn bé không?"
Ninh Tiểu Y hoảng hốt: "Thật như vậy? Côấy thật tốt, sau khi tự lo
cho bản thân được nhưng vẫn không quên nơi mình lớn lên.".Lăng Ngạo
Thiên cười khổ: "Ừ, cô ấy nhưmột thiên sứ."
Ninh Tiểu Y sững sờ, cô cười cho qua: "Vậy được rồi, nếu anh rảnh thì tới thăm côấy và nói chuyện cho rõ ràng. Tôi cúp đây vào trông Vy Vy."
Lăng Ngạo Thiên ngồi trêи sofa, uống rượu sau đó trả lời: "Được."
Anh trầm tư ngồi ở văn phòng, anh nghĩ cô chắc rất căm hận anh. Tống
Thành đứng trước cửa nhìn anh, ánh mắt phức tạp.. Tiên sinh, anh khổ bao nhiêu.
Tống Thành đóng cửa, anh quay đầu đi. Chỉ mong hai người sau này sẽ nhận ra được bản thân cần nhau.
Hạ Vy Vy mơ hồ tỉnh giấc, Tiểu Y ngồi ở đó nhìn cô, bàn tay nắm chặt. Ninh Tiểu Y thấy cô đã dậy: "Cậu đã thức."
Cô gật đầu, cười khổ: "Cảm ơn Tiểu Y."
Ninh Tiểu Y cười nhạt: "Vy Vy, tôi mặc dù cũng đồng cảm với cô, nhưng Ngạo Thiên cũng là bất đắc dĩ." Hạ Vy Vy nhìn cô, nói: "Tôi biết chứ,
là do Tương Tư bỏ thuốc anh ấy." Cô xoa đầu mình, toàn thân ê ẩm.
Ninh Tiểu Y ôm cô: "Rồi mọi chuyện sẽ ổn." Hạ Vy Vy nói: "Tôi không thể đối diện với Ngạo Thiên." Tiểu Y hỏi: "Tại sao?"
Hạ Vy Vy vẻ mặt u buồn, cô ngồi dậy: "Cô sẽ chứng kiến người lấy đi
thứ quý báu của mình, nhưng mình không hề cho phép?" Ninh Tiểu Y hiểu rõ cô đang nói gì, cô không hận Ngạo Thiên, cô không trách Ngạo Thiên.
Nhưng cô lại không biết đối diện với Ngạo Thiên, nếu nhìn thấy anh nhớ
đến đêm đó sẽ rất đau khổ.. Dù Ngạo Thiên yêu cô nhưng hai người vẫn
chưa chính thức qua lại.
Đường đường là Đại ma vương cao cao tại thượng, bây giờ lại đang đau
khổ vì cô, cô cũng không kém gì. Nhưng người như anh cô sao có thể với
tới.
Lăng Ngạo Thiên vẫn ngồi ở đó, tay cầm cả chai rượu, uống cạn.. Anh
lấy tay che mặt, nước mắt lăn dài xuống, anh cắn chặt răng. Anh hận
Tương gia, Tương Tư.
Anh không thể tha thứ, không thể.
Anh nhắm mắt lại. Anh thấy Hạ Vy Vy đứng ở đó, vẻmặt đau khổ căm hận
nhìn anh: "Ngạo Thiên, tôi hận anh, tôi ghét anh." Lăng Ngạo Thiên vươn
tay ra, anh bồn chốn: "Không, Vy Vy." Bóng dáng cô đã khuất, chỉ còn một màu đen. Anh giật mình dậy, chậc.. chỉ là mơ. Anh đứng dậy, bước ra
khỏi biệt thự. Tống Thành thấy anh.. trông sắc mặt anh hơi kém, một ánh
mắt tuyệt vọng: "Đi đến nhà Vy Vy."
Hạ Vy Vy vẫn ngồi trêи giường, không cử động. Ninh Tiểu Y đau lòng: "Cậu muốn ăn gì không?"
Hạ Vy Vy lắc đầu: "Tôi chưa đói. Cậu có việc gì bận thì hãy đi đi,
cảm ơn cậu nhiều Tiểu Y. Cậu là người thứ ba đối xử tốt với tôi."
Ninh Tiểu Y hỏi: "Thứ ba?"
Hạ Vy Vy gật gật đầu, cười: "Phải, nhất là mọi ngườiởcô nhi viện, thứ hai là Ngạo.." Cô cứng họng lại.
Ninh Tiểu Y biết cô định nói ai, nên cô chuyển sang chủ đề khác: "Tôi không bận, ở đây với cậu cũng vui." Tiểu Y tuyệt đối sẽ không đi, ban
nãy cô còn đòi chết làm sao cô dám đi. Hạ Vy Vy mà bị gì Lăng Ngạo Thiên sẽ giết chết cô, thật là làm cho người ta đau lòng. Bản thân tự khơi
màu chuyện mà không qua gặp người ta. Đàn ông đúng là..
Ninh Tiểu Y gửi tin nhắn cho Cao Lãng:
[ Anh đẹp trai, nếu tôi bị người ta ăn sạch anh có chán ghét tôi không? ]
Cao Lãng nhận tin nhắn, anh tức giận, ý cô nói như vậy là sao. Ai dám ăn cô:
[ Khốn kiếp, ai dám ăn em? ]
Anh đứng dậy kêu tài xế chuẩn bị xe đi tìm Ninh Tiểu Y, Ninh Tiểu Y trả lời lại:
[ Dễ gì có ai ăn tôi, tôi chỉ là đau lòng dùm Vy Vy, bạn của anh nỡ lòng nào ăn sạch con nhà người ta, hic. ]
Làm anh lo muốn chết, chậc..
[ Em có mà lo chuyện bao đồng. ]
Xuỳ, cô tắt máy, không thèm nói chuyện với anh làm chi cho mệt. Lêu. Cô nhìn sang phía Vy Vy, cô cười.
Hạ Vy Vy không hiểu, vẫn cười lại.
Phía Mạc Dương Minh gọi điện cho Lăng Ngạo Thiên, anh đã biết chuyện đó.
Lăng Ngạo Thiên trầm mặc ngồi trêи xe bắt máy, Mạc Dương Minh nói: "Cậu làm sao rồi? Mọi chuyện đã ổn?" Anh trầm mặc không nói.
Mạc Dương Minh thở dài một hơi: "Trầm mặc cái gì, bất quá tôi thấy
Lăng lão phu nhân cũng thích cô ấy. Cậu cũng vậy. Thay vì ngồi đó sao
cậu không kết hôn chịu trách nhiệm." Lăng Ngạo Thiên nói: "Tương Tư
bỏthuốc tôi, chỉ vì thuốc mà tôi đụng không hỏi ý kiến Vy Vy, Vy Vy sẽ
chịu? Cô ấy sẽ nghĩ bên cạnh tôi sẽ còn nhiều người như Tương Tư hãm hại cô ấy."
Mạc Dương Minh hiểu được tâm tình của Ngạo Thiên đang không tốt:
"Đúng là bên cạnh cậu rất nhiều phụ nữ, tôi nghĩ mấy cô đó toàn thuộc
thể loại giống Tương Tư, muốn leo lên giường cậu."
Lăng Ngạo Thiên im lặng.
Mạc Dương Minh thở dài: "Được rồi. Tôi cúp đây, cậu lo liệu đi." Mạc
Dương Minh chăm chú nhìn điện thoại, chuyện này khó mà làm lành. Hai
người đó quá nhiều khoảng cách. Vui là chính, dính là chua.
Lăng Ngạo Thiên tới nhà Hạ Vy Vy, anh đặt chân xuống, bước vào. Thấy
Ninh Tiểu Y đang trong phòng bếp làm đồ ăn, Ninh Tiểu Y nhìn anh nói:
"Anh vào đi, cô ấy hiện tại đã tốt hơn." Anh gật đầu, mở cửa. Hạ Vy Vy
ngồi trêи giường, nhìn ra cửa sổ. Sắc mặt của cô trắng bệch, nhưng vẫn
nhìn ra vẻ đẹp vốn có của mình.
Anh nhìn Hạ Vy Vy, cô xoay đầu lại nhìn thấy anh. Cô sững sốt, cúi đầu không nói gì.
Lăng Ngạo Thiên bước tới: "Vy Vy."
Cô vẫn cứ im lặng. Không dám nhìn vô mắt anh.
Lăng Ngạo Thiên cười khổ, ánh mắt đượm buồn: "Vy Vy, anh xin lỗi."
Tống Thành và Tiểu Y nghe thấy không khỏi hốt hoảng, hai người tự động bước ra để cô và anh nói chuyện.
Hạ Vy Vy ngước lên nhìn anh, cô lắc đầu: "Tôi hiểu, anh không cần thương hại tôi."
Lăng Ngạo Thiên nói: "Anh không thương hại em." Vy Vy nhìn vào mắt
anh, anh là rất nghiêm túc. Cô cười khổ: "Tôi không để tâm chuyện đó,
Ngạo Thiên. Qua ngày hôm nay thôi. Chúng ta sẽ thành người xa lạ."
Lăng Ngạo Thiên trợn mắt: "Vy Vy.." Cô cắt ngang câu nói của anh:
"Tôi không thể đối diện với anh, ngay cả nhìn anh tôi cũng không dám.
Cảm ơn anh vì những ngày tháng qua đã bên cạnh tôi." Anh đau lòng: "Em
thật sự muốn?" Anh nắm chặt nắm đấm.
Cô gật đầu.. Anh nhìn cô, đau đớn: "Được, anh thành toàn cho em." Anh xoay lưng đi, cánh cửa từ từ khép lại.
Cô bật khóc. Ninh Tiểu Y chạy vào: "Vy Vy, cậu ổn chứ, sao lại khóc?" Cô ôm lấy Tiểu Y không nói gì. Áo Tiểu Y ướt sũng.
Ninh Tiểu Y hiểu nỗi đau mà Hạ Vy Vy gánh chịu, làm sao có thể bình
thường với người đã lấy sự trong trắng của cô. Cô thấy vậy cũng buồn
theo: "Vy Vy, cô thật khổ."
2 tuần sau, Ninh Tiểu Y hằng ngày đến thăm cô, Doãn Tư Hào cũng vậy.
Lăng Ngạo Thiên đã duyệt đơn xin nghỉ của cô. Cô xin làm ở một cửa hàng
tiện lợi, mọi người đều rất hoà đồng và vui vẻ.
Lăng Ngạo Thiên như cái gai trong tim cô không thể gỡ, từ lúc chấp
nhận làm người xa lạ. Cô mới phát hiện mình có lẽ đã yêu anh, nhưng rồi
thôi. Đến đây được rồi, cô giấu tâm tư của bản thân vào trong lòng.
Bỗng nhiên cô đang làm thì thấy mắt mờ đi, cô ngất ngay sau đó. Nhân
viên lo lắng hộ tống cô đến bệnh viện. Trong mơ hồ, Tiểu Y đứng ở đó, Tư Hào cũng vậy. Cô nhìn hai người cười, nhưng sao hai người vẫn trầm mặc
như vậy?
Cô không hiểu, cô y tá đứng kế bên: "Cô đã tỉnh dậy, cô nên ở nhà
tịnh dưỡng. Không nên làm quá sức sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ của cô và
thai nhi."
Cô hốt hoảng, thai nhi?
Cô đã có thai.. nướt mắt cô lăn dài.. cô lắc đầu, không thể chấp nhận sự thật..