Ninh Tiểu Y và Doãn Tư Hào về trước, còn Lăng Ngạo Thiên vẫn ở lại.
Hạ Vy Vy la lên: "Sao anh không đi. Còn ở lại đây làm gì, anh định ngủ ở đây luôn à."
Lăng Ngạo Thiên bá đạo nói: "Nếu em muốn, anh sẽ ngủ ở đây. Anh không chê nhà em nhỏ bé đâu."
Trời đánh anh, Hạ Vy Vy bó tay với anh. Cô cũng chịu, cô lại ngồi kế
bên anh: "Anh phải về cái nhà to đùng đó của anh ngủ." Lăng Ngạo Thiên
sát lại gần cô: "Biệt thự đó to quá, thiếu bóng dáng em thật khó ngủ."
Cô đẩy anh ra, lần nào hễ cứ gặp anh là anh lại làm cho cô đỏ mặt
lên: "Anh ở đó trước đến giờ vẫn ngủ rất ngon, cái gì mà thiếu bóng dáng tôi." Lăng Ngạo Thiên chéo chân lại nhìn cô nghiêm túc: "Bây giờ gặp em lại thấy thiếu, vả lại em không nhớ bà nội tôi nói gì sao? Mau mau tạo
người thừa kế tiếp theo của Lăng gia."
Cô đứng dậy, kéo anh. Anh nghĩ chắc cô đây là muốn kêu anh vào phòng ngủ với cô.
Rầm.
Chậc, tại sao anh lại đứng ở ngoài cửa: "Này, em điên à, mau mở cửa. Em nỡ lòng nào nhốt anh ở ngoài. Thời tiết rất lạnh."
Tiếng Hạ Vy Vy bên trong vang ra: "Anh mới điên, cả nhà anh đều điên. Đi về biệt thư của anh mà ngủ." Anh cười, chỉ trêu cô một chút mà cô
lại tống cổ anh ra khỏi nhà. Đường đường là Lăng Ngạo Thiên mà lại có
ngày hôm nay.
Ninh Tiểu Y nói đúng, anh đã bại dưới tay Vy Vy. Cô nhìn ra cửa, về
rồi. Thật tình, cô không ngờ anh lại mặt dày đến vậy. Cô nằm phịch xuống giường: "Đúng là thoải mái." Cô ngủ thϊế͙p͙ đi.
Anh thì đang ở trêи văn phòng, vẫn chưa ngủ. Anh nghĩ chắc giờ cô đã mệt và ngủ rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Cô pha cà phê cho Lăng Ngạo Thiên: "Tổng giám đốc, cà phê của anh đây."
Lăng Ngạo Thiên gật đầu, sao hôm nay anh lại im lặng như thế. Là do
hôm qua cô đuổi anh đi nên anh giận cô? Mà chắc không phải, anh làm sao
để bụng chuyện đó, gái chưa chồng trai chưa vợ đêm ở một chỗ không bị
người ta nghĩ bậy.
Chắc anh hiểu được vì sao cô làm như vậy. Cô hỏi anh: "Tổng giám đốc, anh làm sao trông sắc mặt tệ thế này."
Anh ngẩng đầu nhìn cô: "Tại vì em không cho anh ở lại nhà em ngủ." Cô cười phì: "Anh là con nít sao? Chuyện như vậy mà cũng để trong lòng,
anh là không thể ở lại nhà tôi. Tôi là người phụ nữ độc thân chứ không
phải người phụ nữ đã có chồng." Anh nắm lấy tay cô: "Vậy thì em kết hôn
với anh."
Cô rụt tay lại: "Anh đừng nói lung tung."
Lăng Ngạo Thiên nghiêm túc, anh cầm cây bút gõ bàn: "Anh là nghiêm túc."
Hạ Vy Vy bất đắc dĩ, cô đi ra văn phòng, thình thịch. Đúng là điên
rồ, chưa được bao lâu lại muốn kết hôn với cô. Ai tin? Cô đứng trước
cửa, không dám vào, làm sao đối diện với anh đây. Thật là rắc rối.
Mạc Dương Minh đi tới về phía cô: "Yo, người đẹp."
Mạc Dương Minh là bạn của Lăng Ngạo Thiên và Cao Lãng, ba người bọn
họ rất thân. Lăng Ngạo Thiên và Cao Lãng tính khí lạnh lùng còn Mạc
Dương Minh thì ngược lại với hai người, anh ấm áp hay cười. Nhiều cô gái chọn tiếp cận anh nhiều hơn là chọn Ngạo Thiên và Cao Lãng.
Mạc Dương Minh luôn thoải mái với tất cả cô gái, nhưng anh chẳng có
để tâm yêu ai. Đối với anh chỉ là chơi vui thôi. Đáng ra anh là Phó tổng giám đốc của Lăng thị, nhưng với lí do muốn chơi nhiều hơn là chu tâm
vào công việc nên anh chọn chức Giám đốc. Tuy vậy số tiền của anh kiếm
ra chỉ kém hai người họ 1 phần. Anh là một trong số cổ đông nhiều cổ
phần của Lăng thị.
Cao Lãng thì ai cũng biết anh không nói nhưng ai cũng biết đã được
đánh dấu chủ quyền là Ninh Tiểu Y, các cô gái khác còn chẳng so được với Ninh Tiểu Y.
Lăng Ngạo Thiên thì chưa có cô gái nào nhưng anh lại tàn nhẫn, dù có
là trai hay là gái. Anh luôn có vẻ mặt chán ghét, không nể mặt tên tuổi
của bất cứ ai. Nói chuyện một câu với anh còn khó chứ mà danh phận Lăng
thiếu phu nhân. Cô cười với Mạc Dương Minh, lùi về sau: "Giám đốc."
Mạc Dương Minh lại tiến thêm: "Đây là trợ lí mới của Ngạo Thiên sao?" Cô cúi đầu, lễ phép: "Xin chào giám đốc, tôi là Hạ Vy Vy. Mong anh giúp đỡ."
Mạc Dương Minh cười, ôm eo cô, làm cô choáng váng: "Hạ Vy Vy, anh có
thể gọi em là Vy Vy cho nó thân mật hơn không a?" Cô đẩy Mạc Dương Minh: "Giám đốc xin tự trọng."
Ể, cô ấy bảo mình tự trọng, thật là đau lòng nha: "Tôi đùa em thôi,
tôi tới đây để gặp Ngạo Thiên bàn công chuyện, nhưng mà thấy em dễ
thương như vậy. Tối nay tôi rất cô đơn, em đi chơi với tôi không?"
"Đủ rồi." Lăng Ngạo Thiên mở cửa nhìn hai người, Mạc Dương Minh này
đúng là ác, chọc cho cô đứng bất động ở đó: "Cậu đừng trêu Vy Vy. Cô ấy
không phải người để cậu trêu, cậu muốn trêu ai cũng được trừ cô ấy."
Mạc Dương Minh cười nhìn Ngạo Thiên: "Bạn tôi, thật là buồn. Cô ấy là của anh sao, tôi cứ tưởng anh không hứng thú với phụ nữ. Không trêu nữa không trêu nữa, nào chúng ta vào. Tôi có chuyện muốn bàn với cậu đây
Ngạo Thiên."
Ba người trong văn phòng, Mạc Dương Minh nói: "Thật ra là hôm nay tôi đến đây là để.." Lăng Ngạo Thiên hỏi: "Để làm sao?"
Mạc Dương Minh cười: "Là để hỏi cậu tối nay xả một bữa với tôi và Lãng không."
Lăng Ngạo Thiên cáu: "Cậu nói đây là một vấn đề quan trọng? Đúng là
làm cho người ta tức, cậu chẳng làm được gì ngoài việc chơi bời. Cậu mà
không lo cho công ty là đừng trách tôi ác, tôi sẽ điều cậu qua tận bên
nước ngoài nửa năm." Mạc Dương Minh hoảng: "Ấy ấy, bạn tốt của tôi, cậu
nỡ lòng nào để tôi ra ngoài đó. Tôi sẽ rất cô đơn, cậu đừng lo. Tôi luôn quan sát kĩ tình hình Lăng thị."
Lăng Ngạo Thiên gật đầu: "Vậy cũng được, dạo này công chuyện bận nên
tôi với Lãng cũng ít gặp. Ở đâu?" Mạc Dương Minh gật đầu, anh đứng dậy,
cười: "Gặp nhau ở Quốc Nội."
Quốc Nội là một quán bar nổi tiếng (A Mã là chủ cũng là người của
Dương Minh), toàn những chai rượu hiếm có, đắt tiền. Chỉ có người giàu
mới dám đến. Mọi người có thể ngồi chơi ngoài sảnh chung (Sảnh chung là
nơi cho tất cả mọi người nếu không đủ tiền lấy phòng riêng), điều hiển
nhiên ba người bọn họ và Tiểu Y là khách VIP.
Chỉ cần bốn người họ đến là A Mã sẽ tiếp đón thật chu đáo, không mong muốn đắc tội nhất là với Ngạo Thiên vì họ chưa muốn đóng cửa Quốc Nội
đâu.
Cô đứng ở đó nhìn anh, từ lúc Mạc Dương Minh đi ra khỏi văn phòng
cũng đã 5 phút. Cô cứ đứng như tượng nhìn anh, anh không nói gì sao? Anh nhìn tôi chằm chằm thật là khó chịu.
Lăng Ngạo Thiên nói: "Tối em đi với anh."
Hạ Vy Vy liền từ chối: "Sao tôi phải đi với anh? Tôi không đi đâu, anh đi đi."
Lăng Ngạo Thiên biện lý do: "Tiểu Y cô ấy nói nhớ em, muốn gặp em. Dù gì em với Tiểu Y đã làm bạn nên đi với nhau nhiều cho thân thiết hơn."
Hạ Vy Vy mừng rỡ: "Tiểu Y nói nhớ tôi thật không?"
Anh Thiên gật đầu.
Hạ Vy Vy mĩm cười, đồng ý: "Được, tôi đi với anh, tôi cũng muốn gặp
Tiểu Y." Nói không phải nói chỉ là anh biện cái cớ để dẫn cô theo thôi,
nhưng Tiểu Y có đi là sự thật nên Vy Vy sẽ gặp Tiểu Y ở trêи đó.
Tan ca.
Cô chưa kịp nói gì anh bồng cô lên về biệt thự: "Anh thả tôi ra, thả
tôi ra. Tôi không chịu, anh định làm gì tôi. A, a! Ngạo Thiên." Anh bực
mình, rốt cuộc cô coi anh là gì, bộ anh xấu tính tới như vậy sao? Lúc
nào cũng suy nghĩ không tốt về anh: "Về nhà anh."
Hạ Vy Vy la lên: "Không, tôi không về. Tôi về làm gì chứ, đồ khốn
kiếp." Rốt cuộc cô cũng chịu thua, cô ngồi trêи xe tới biệt thự. Cô và
anh đặt chân xuống.
Gặp quản gia Tô, cô chào ông: "Ông Tô, đã lâu không gặp."
quản gia Tô gật đầu: "Vy Vy, đây là trang phục thiếu gia đã chọn và người này sẽ trang điểm cho cô."
Hạ Vy Vy nhìn, OMG, đây là Charles đây mà.
Charles là một trong những stylish nổi tiếng và giỏi nhất. Charles
anh ta vậy mà làm stylist riêng cho Lăng Ngạo Thiên. Charles cười: "Hi.
Đây là lần đầu tiên Lăng tiên sinh dẫn một cô gái để cho tôi makeup, cô
là một người rất quan trọng với tiên sinh nhỉ." Cô cười: "Tôi cũng ngạc
nhiên khi anh nói tôi là cô gái đầu tiên."
Charles kéo cô ngồi lên ghế: "Nào, nào, nào. Chúng ta bắt đầu nhé.
Làm cho cô thật là xinh đẹp nào." Cô nhìn Charles: "Tôi không muốn trang điểm quá dày, thật sự là tôi không quen. Một ít phấn và một chút son có được không?"
Charles ngạc nhiên, anh nghĩ cô sẽ muốn trang điểm thật lộng lẫy để
tạo ấn tượng cho Ngạo Thiên, nhưng Charles không ngờ cô vậy mà muốn
trang điểm nhẹ. Nhưng cũng đúng, cô trông xinh đẹp, trang điểm nhẹ có
thể bộc lộ ra vẻ đẹp thật sự, dịu dàng hợp với cô hơn. Charles cười, gật đầu: "Được, tôi chỉ trang điểm nhẹ cho cô thôi."
Cô hài lòng, để cho anh tuỳ tiện làm mặt mình.
"Hoàn thành." Charles nói một cách hớn hở: "Quao, cô thật là dễ
thương. Da mặt của cô rất đẹp và bóng. Thật sự ít có cô gái nào đẹp tự
nhiên như cô vậy đó." Cô cười: "Cảm ơn anh."
Charles nói: "Vậy tiếp theo chúng ta làm tóc nhé." Cô lắc đầu, từ
chối: "Tôi thắt tóc để một bên là được, không cần phải tốn công sức như
vậy đâu." Charles nghĩ như vậy là quá mộc mạc rồi.
Mà thôi anh cũng không nói gì, chỉ đồng ý: "Vậy là hết phần của tôi
rồi nhá." Anh đặt hộp trang sức lên cho cô: "Tôi nghĩ cô cũng không để
tôi đeo lên cho cô đâu, cô hãy đeo nó nhé, đây là Lăng tiên sinh đưa cho cô." Cô đứng lên chào Charles lễ phép: "Cảm ơn anh, hôm nay làm phiền
anh quá rồi."
Charles ra khỏi phòng, chỉ còn cô ở bên trong. Cô thở dài một hơi.
Lăng Ngạo Thiên ở bên ngoài đứng chờ cô, làm gì mà lâu lắc thế không
biết.
Đột nhiên cánh cửa mở, cô bước từ từ xuống.
Cô mặc trang phục của Ngạo Thiên chọn cho cô. Nhìn vào cô mặc rất
hợp, một bộ váy trắng tinh, kiểu đơn giản, thanh lịch. Anh không ngờ Hạ
Vy Vy mặc vào lại đẹp như vậy, cô trang điểm không loè loẹt như những cô gái khác.
Đây mới là người phụ nữ mà Lăng Ngạo Thiên anh đây mong muốn, một cô
gái mộc mạc, tốt bụng. Cảm xúc của cô, vui buồn giận hờn đều bộc lộ ra
trước mắt anh.
Lăng Ngạo Thiên cười nhìn cô, cô cứng đơ, bộ cô xấu lắm hả mà anh
phải cười. Cô lúng túng: "Tôi xấu lắm đúng không, bộ váy này đơn giản
nhưng mà quá đẹp, tôi không nghĩ người thiết kế bộ váy này tầm thường.
Một cô gái như tôi mặc vô chắc không đẹp đâu. Tôi đi thay bộ khác." Anh
kéo cô về phía mình: "Làm sao lại thay? Rất đẹp."
Cô ngẩn ngơ nhìn anh, tim cô đập liên hồi, bốc khói.
Mặt cô đỏ bừng bừng: "Vậy chúng ta đi thôi." Tống Thành mở cửa xe: "Tổng giám đốc, mời."
Anh nhìn Tống Thành, mặt nghiêm túc nói: "Hôm nay anh không cần chở
chúng tôi, tôi tự lái. Anh cứ nghỉ ngơi đi." Tống Thành ngạc nhiên, anh
không nghe nhầm chứ. Tổng giám đốc đây là muốn tự tay lái xe chở Hạ Vy
Vy?
Tống Thành cúi đầu: "Vâng." Hạ Vy Vy ra phía sau xe ngồi, cô nghĩ sao anh không lái xe đi. Còn ngồi yên ở đây làm gì.
Lăng Ngạo Thiên bực mình nói: "Em đi lên chỗ này ngồi, em là đang coi anh là tài xế của em?" Hạ Vy Vy cười cười, cô quên mất tiêu luôn: "A,
tôi biết tôi biết. Xin lỗi."
Lăng Ngạo Thiên thấy cô ngồi kế bên liền hài lòng, mặt anh giãn ra,
tâm tình tốt hơn. Cô biết điều như vậy có lẽ tốt hơn không. Suốt ngày đủ chuyện để cho anh lo lắng, suy nghĩ nặng đầu