Tổng Tài Daddy: Cưng Chiều Vợ Yêu Vô Hạn

Chương 10: Mùi thuốc súng nồng nặc




Lăng Ngạo Thiên đau đầu, anh đặt điện thoại xuống bàn.

Bên phía Hạ Vy Vy, 3 người ngồi nói chuyện với nhau.

Doãn Tư Hào nói: "Ninh Tiểu Y, tôi không biết có phải tôi lầm không.

Nhưng hình như cái tên đó cũng giống với người bạn rất quan trọng của

tổng giám đốc Cao thị Cao Lãng."

Ninh Tiểu Y nhìn anh: "Thì tôi là người mà anh đang đề cập tới đấy."

Doãn Tư Hào ngạc nhiên nhìn cô chằm chằm, sao Vy Vy lại quen biết Tiểu

Y. Không phải Tiểu Y là người khó gần lắm sao?

Ninh Tiểu Y là điểm chú ý của nhiều người đàn ông. Kể cả đàn ông có

vợ còn tình nguyện ly hôn với người vợ chỉ cần cô nói một câu là được,

cô là một cô gái có dung mạo rất xinh đẹp và sắc xảo, so với Vy Vy thì

khác nhau.

Ninh Tiểu Y thì quyến rũ, Hạ Vy Vy thì dễ thương.

Ha, nhìn cô như vậy đàn ông không mê cũng kì lạ. Hạ Vy Vy mặc hai người nói gì với nhau, chăm chú ăn bánh ngọt.

Doãn Tư Hào thấy khoé miệng cô dính kem, anh lấy tay bôi kem trêи mặt cô. Hạ Vy Vy nhìn anh, cười: "A ha, lâu rồi em chưa ăn bánh ngọt nên có chút không cưỡng được, thật là thất lễ."

Ninh Tiểu Y chụp lại, gửi liền cho Lăng Ngạo Thiên:

[Tôi đang xem gì đây, tình yêu bôi kem của Tư Hào dành cho Vy Vy nhà ta. Thật là ngọt ngào, anh có thấy vậy không Lăng tổng.]

Lăng Ngạo Thiên nhìn bức ảnh, đúng là chọc tức nhau mà. Ninh Tiểu Y

nhìn hai người, cô cười, sắp có chuyện hay. Chà chà, tình tay tư.

3 chàng trai hoàn hảo dành 1 cô gái bình dân.

Tin này mà bị đăng lên truyền thông là nổi lắm à nha. Thượng tổng, Doãn tổng và đặc sắc nhất là Lăng Ngạo Thiên đại ma vương.

Rốt cuộc tim cô bé này sẽ thuộc về ai nhỉ?

Ding dong. Tiếng chuông cửa.

Cô ngó ra nhìn, Lăng Ngạo Thiên. Sao anh ta lại tới đây. Cô cứng đơ

người, nên mở hay không mở. Nghe giọng anh từ phía bên ngoài: "Làm sao?

Em còn không mau mau mở cửa cho anh vào."

Cô giật nảy mình, đành chịu, cô mở cửa. Anh đứng ở đó. Lúc nào cũng

phải tỏ ra là một người quý tộc, sang chảnh. Nhưng không thể không công

nhận thật là soái a.

Anh hướng mắt nhìn cô, anh cau mày, nhìn qua Doãn Tư Hào. Đúng là làm cho người ta khó chịu, mình có gì không tốt bằng Doãn Tư Hào này. Anh

bước vào, thấy Tiểu Y đứng che miệng cười ở đó, cô giỏi, cô dám cười vô

mặt tôi.

Hay ho gì mà cười.

Anh ngồi xuống sofa, hai tay giang ra gác: "Em là không chào đón

anh?" Hạ Vy Vy lắc đầu: "Không có, anh muốn uống gì? Tôi không có loại

cà phê thượng hạng đắt tiền anh hay uống đâu đó."

Anh trả lời: "Anh muốn uống cà phê."

Ninh Tiểu Y nói: "Hay là ba người cùng nhau nói chuyện đi, tôi pha

cho anh." Anh cáu, không chịu: "Tôi không đồng ý." Anh chỉ Hạ Vy Vy:

"Anh muốn em pha."

Cô bó tay anh, ai pha chẳng được. Cũng là có người pha cho uống thôi. Như nhau cả.

Doãn Tư Hào thấy anh đường đường là đại ma vương, mà không ai ngờ anh lại có bản tính này: "Lăng tiên sinh thật rảnh rỗi, Tiểu Vy thật may

mắn khi được anh ghé thăm a."

Lăng Ngạo Thiên lạnh lùng, lòng kiềm chế cơn tức giận, cái gì mà tiểu Vy. Xưng hô thật là ngọt ngào. Cô gái này không có một ngày nào mà

không làm anh bực mình. Tên này cố ý, chắc chắn là cố ý chọc tức anh:

"Doãn tiên sinh không cần khách sáo, tôi cũng không nghĩ người như Vy Vy lại được anh để ý tới như vậy."

Doãn Tư Hào cười: "Tôi và tiểu Vy là người quen lâu năm. Tiểu Vy rất

dễ thương, tôi để ý em ấy thì có làm sao?" Lăng Ngạo Thiên bực thêm bực, cái tên khốn này, bảo đảm là muốn chọc cho mình lên cơn nổi điên. Anh

ta là đang đánh dấu chủ quyền Vy Vy là của anh ta.

Mẹ kiếp, Vy Vy là của tôi. Hai người ánh mắt sắt bén nhìn nhau.

Ninh Tiểu Y đứng đó, chà, mình đoán đúng lắm nha. Cô như mình vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, không chỗ chê mà.

Ninh Tiểu Y chụp tấm hình qua cho Cao Lãng:

[Anh đẹp trai, bạn của anh đang tranh một cô gái với Doãn Tư Hào

người thừa kế Doãn gia đây này. Anh có nghe thấy mùi thuốc súng không,

nồng nặc quá đi à.]

Cao Lãng nhắn lại:

[Em bày trò có đúng không?]

Ninh Tiểu Y vô tội, gửi cho anh một sticker đáng thương:

[Anh đẹp trai, anh sao lại có thể nói tôi như vậy. Nhìn bọn họ tranh

giành một cô gái mà tôi ghen tị. Tôi cũng xinh đẹp, tôi hoàn hảo như vậy mà không có ai yêu tôi. Anh đẹp trai, anh thấy có công bằng cho tôi

không?]

Cao Lãng không trả lời, chậc.. lẽ tôi nói là tôi yêu em. Em mà không

ai yêu, chỉ số người theo đuổi em không đếm hết. Cao Lãng tính khí lạnh

lùng. Nhưng với cô thì quan tâm, ngọt ngào. Ai cũng thấy điều đó.

Ninh Tiểu Y cũng dành cho anh như vậy, ai cũng nhận ra nhưng mà đáng

tiếc hai người lại không. Làm sao không ai yêu cô, anh đã yêu cô từ cái

gặp đầu tiên lúc còn nhỏ.

Cô không thấy anh trả lời, đành nhét điện thoại vào bóp của mình. Hạ

Vy Vy bước ra, cô thấy hai người nhìn chằm chằm nhau. Có chút chần chừ,

tình huống này là như nào.

Ninh Tiểu Y cảm thấy Hạ Vy Vy không tự nhiên, cô nhìn sang hai tên điên đó, trời ơi..

Cô ho: "Khụ, khụ."

Hai người mới nhìn sang cô, Ninh Tiểu Y lại liếc liếc qua bên phải,

chỉ hướng về phía cô. Cô đặt cà phê lên bàn: "Cà phê của anh này."

Lăng Ngạo Thiên hài lòng, uống một ngụm. Anh lại nói: "Em."

Hạ Vy Vy gãi gãi nhẹ đầu mình: "Tôi sao?"

Anh bá đạo chỉ vô chỗ còn trống bên cạnh: "Ngồi xuống đây."

"Ò, được thôi." Vy Vy bước tới ngồi xuống, ngoan ngoãn ngoan ngoãn.

Ninh Tiểu Y cười, phốc. Anh thật là bá đạo Lăng Ngạo Thiên.

Doãn Tư Hào không nói gì, anh ngồi xuống đối diện Ngạo Thiên, Ninh Tiểu Y ngồi kế bên Vy Vy.

Bầu không khí im lặng, Tiểu Y không thoải mái liền nói: "Chúng ta

chơi một trò chơi, bốn người sẽ rút từng phiếu, phiếu của ai đánh dấu X

thì người đó bị một trong ba người còn lại hỏi, nếu không thể trả lời

được thì người đặt câu hỏi sẽ đề nghị người bị làm một cái gì đó. Thì

người bị phải làm."

Ninh Tiểu Y khiêu khích: "Sao? Chơi không? Không dám?"

Ba người gật đầu, Lăng Ngạo Thiên kiêu căng nói: "Chơi thì chơi. Tôi đây có gì mà không dám."

Doãn Tư Hào, Ninh Tiểu Y, Hạ Vy Vy nghe như vậy chỉ biết lắc đầu. Để rồi coi anh có dám không hay là chỉ nói xạo.

"Được rút nào." Ninh Tiểu Y hớn hở nói.

Ai bốc được phiếu dấu X?

Là Lăng Ngạo Thiên.

Tiểu Y hỏi: "Anh thích ai?"

Anh ung dung: "Vy Vy."

Hạ Vy Vy đỏ mặt, tên này thật dối người. Tôi không tin anh thích tôi. Lại đến Ninh Tiểu Y: "A, là tôi rồi. Mọi người hỏi đi."

Doãn Tư Hào hỏi: "Cô thấy tôi có hợp với Vy Vy không?" Cô gái sặc, tại sao cái nào cũng nhắc tới Hạ Vy Vy vậy cà...

Lăng Ngạo Thiên sắc bén nhìn cô, cô mà nói hợp là cô chết chắc rồi.

Cô cười: "Ờ thì, anh đẹp trai, con nhà giàu, đủ thứ bla bla. Chung thì

cũng hợp.." Anh nói: "Chắc là anh ta hợp, tôi thấy tôi còn hợp hơn."

Ninh Tiểu Y đổ mồ hôi, hai người tranh giành sao lại lôi tôi vào, sao lại hỏi tôi. Tôi thật đáng thương, tôi thật vô tội. Doãn Tư Hào mĩm

cười: "Lăng tiên sinh chỉ là một trò chơi, hay anh sợ sau này sẽ là sự

thật?"

Lăng Ngạo Thiên bá đạo nói thẳng: "Tôi không cho phép chuyện đó xảy

ra." Doãn Tư Hào vẫn cứ vẻ mặt đó, không lộ ra thần sắc khó coi. Anh

nhìn Vy Vy nói: "Tiếp tục nào."

"Yo, lần này tới lượt Vy Vy." Ninh Tiểu Y nói: "Tôi muốn hỏi, cho tôi hỏi đi."

Mọi người gật đầu đồng ý, cô cười rạng rỡ: "Vy Vy, một con mèo đực nó đang đi vòng quanh chơi nhưng khi nó gặp con mèo cái nó lại sợ chạy

mất, cậu có biết tại sao không?" (Mèo cái đố chữ thành mài kéo)

Hạ Vy Vy đắn đo suy nghĩ, cô không biết: "Tôi không biết, cậu cứ ra đề nghị." Cô cười

Lăng Ngạo Thiên với Doãn Tư Hào nhìn cô, đúng là ngốc rõ ràng Tiểu Y đang chơi chữ cô mà.

Ninh Tiểu Y nhìn hai người, cô cười thầm, xem tôi đây: "Cậu làm nũng, hai tay cậu nắm lại thành nắm đấm. Rồi giơ lên ngay dưới cằm, nhõng

nhẽo nói "hôm qua em nằm mơ thấy ma, hôm qua em nằm mơ thấy ma." đi."

Hạ Vy Vy làm theo, cô nhún nhún, đáng yêu: "Hôm qua em nằm mơ thấy ma, hôm qua em nằm mơ thấy ma."

Doãn Tư Hào ngẩn ngơ nhìn cô, mặt có chút đỏ, người gì mà... Lăng

Ngạo Thiên thấy cô nhõng nhẽo, bằng, trúng tim. Đáng, đáng yêu quá a.

Anh nhìn cô mà đỏ cả mặt, chết tiệt sao nhím nhỏ này lại dễ thương

như vậy. Ninh Tiểu Y nhìn hai người, ha, trúng tim rồi nhé. Tôi thật lợi hại, cô chụp tấm hình gửi qua cho Cao Lãng:

[Anh đẹp trai, bạn anh nhìn người ta mà đỏ mặt rồi. Đáng yêu quá, giờ tôi mới thấy mặt khi thích một người của Đại ma vương.]

Cao Lãng nhức đầu với cô, cô thật là

[Em hết trò này đến trò khác, tôi cũng chịu em đó Tiểu Y.]

Chậc, tính cách trẻ con, hay bày trò của cô giống lúc nhỏ. Là thanh mai trúc mã nhìn cô lớn lên, cô vẫn như vậy.

Trước mặt mọi người thì điềm tĩnh, lúc bên cạnh người thân lại như một đứa trẻ phá phách cần anh cưng chiều.

Ninh Tiểu Y trả lời anh:

[Anh đẹp trai, anh đi công tác thật là lâu. Người ta ở đây rất buồn tủi.]

Chết tiệt, Cao Lãng đang trong phòng họp, lắng nghe mọi người trình

bày ý kiến. Chỉ cần cô nhắn tin anh mặc kệ tất cả, anh mĩm cười nhìn vào tin nhắn của cô.

Ý cô là nhớ anh sao? Ánh mắt anh dịu dàng nhu hoà, mọi người cứng đờ, Cao tổng là đang cười sao?

Anh ngước lên nhìn mọi người, cười. Nhân viên hoảng hốt, há hốc mồm.

Anh với Lăng Ngạo Thiên mang tiếng như băng sơn, là người nào, người nào cao tay như vậy có thể khiến Cao Lãng cười.

Ninh Tiểu Y, chắc chắn là cô ấy. Mọi người cảm thán cô, cô là ân nhân của bọn tôi.

Khi anh cười vì Ninh Tiểu Y, anh có thể dịu dàng làm cho mọi người

thoải mái thuyết trình hơn. Cô châm chọc hai người: "Chà, điều hoà có

chút nóng rồi Vy Vy. Đã qua 5 phút nhưng mặt 2 người kia vẫn cứ đỏ. Cậu

xem xem."

Doãn Tư Hào bình tĩnh lại, còn Lăng Ngạo Thiên..

"Hôm qua em nằm mơ thấy ma.." Anh nghĩ tới, thật là đáng yêu.

Ninh Tiểu Y nhìn anh, thua, Đại ma vương cao cao tại thượng bây giờ

lộ vẻ mặt háo sắc như vậy, tình yêu làm cho con người ta điên đảo không

tự chủ được. Liêm sỉ của anh đang ở đâu Lăng Ngạo Thiên, đây không phải

Lăng Ngạo Thiên mà cô biết.

Lăng Ngạo Thiên một hồi sau mới tỉnh táo lại, lập tức vẻ mặt lạnh lùng: "Anh đói rồi, Vy Vy."

Anh đói thì kêu người đem đồ ăn tới chứ nói cô làm chi. Cô đứng dậy:

"Tôi có bánh ngọt ban nãy mua, còn cái chưa đụng tới, anh ăn không?"

Lăng Ngạo Thiên từ chối: "Anh muốn ăn đồ em nấu."

Doãn Tư Hào cười với Hạ Vy Vy: "Vậy Lăng tiên sinh không ăn, anh ăn

được không?" Hạ Vy Vy gật đầu: "Được. Em lấy cho anh, Ngạo Thiên đợi một lát tôi nấu đồ ăn."

Lăng Ngạo Thiên nghe vậy liền kéo tay cô: "Không, anh muốn ăn bánh

ngọt, anh cũng muốn ăn đồ em nấu." Cô không hiểu: "Ban nãy anh nói anh

không ăn bánh ngọt mà?"

Anh.nói: "Bây giờ anh thèm rồi, anh muốn ăn." Anh đắc ý nhìn Tư Hào.

Doãn Tư Hào cười: "Vậy em cứ cho Lăng tiên sinh ăn, anh không ăn cũng được." Cô gật đầu.

Ninh Tiểu Y lại một lần nữa: "Yo, Ngạo Thiên, anh như vậy mà cũng có

ngày này sao? Bị bại dưới một cô gái." Cô cười. Lăng Ngạo Thiên ức chế

nhìn cô: "Ha, Ninh tiểu thư, dạo này ở công ty Cao Lãng hình như cho cô

ít việc quá nên cô mới rãnh rỗi ngồi ở đây chơi với chúng tôi."

Cô cười phì: "Người lớn không chơi méc nha."

Hạ Vy Vy đem bánh ngọt và một dĩa mì xào.

Anh nhìn cô: "Em chỉ biết nấu mì?" Anh cầm lấy bánh ngọt, bỏ vào

miệng. Cô nói: "Thế anh không ăn? Tôi mới làm vừa nóng vừa thổi. Ngon

lắm đó."

Doãn Tư Hào nhìn hai người nói chuyện, trong lòng khó chịu, anh quen

biết Hạ Vy Vy bao năm nhưng không thân thiết bằng Ngạo Thiên vài tháng.

Ninh Tiểu Y nhìn, ể, anh không chịu ăn hả: "Vy Vy cậu không cần ép anh

ta ăn. Đưa đây tôi ăn cho, nhìn ngon quá đi à."

Lăng Ngạo Thiên nghe, anh giật dĩa mì, anh nhìn Doãn Tư Hào và Ninh

Tiểu Y. Ánh mắt sắc bén như nói đây là đồ Vy Vy nấu cho tôi ăn, không ai được đụng. Tôi sẽ giết, sẽ băm người nào đụng vào đồ ăn của tôi.

Anh ăn bánh ngọt sau đó liền ăn hết dĩa mì, anh đắc ý nhìn người đàn

ông ngồi trước mặt mình. Hạ Vy Vy nấu cho tôi đấy. Ninh Tiểu Y nhịn

cười.

Doãn Tư Hào cau mày, anh không ăn thì Ninh Tiểu Y ăn làm sao không thích ăn mà lại làm khó bản thân.

Doãn Tư Hào cười thầm, xem ra không chỉ có anh và Thượng Hữu Anh. Bây giờ lại có thêm Lăng Ngạo Thiên. Ba người đứng đầu lại tranh một cô

gái. Để rồi xem cô sẽ chọn ai.