Buổi sáng sớm ngày hôm sau, tâm trạng Ngôn Tiểu Nặc rất không tồi, đặc biệt trang điểm bản thân một chút.
Gương mặt nhỏ nhắn rực rỡ như hoa trong gương, đôi mày lá liễu sắc nét, lại thêm đôi mắt hoa anh đào hơi hơi hướng lên,
mang theo thứ phong tình bình ổn.
Trong sự thanh nhã yếu điệu không có ý mà tỏa ra mê lực vô cùng.
“Chị Giản Minh thường xuyên bay qua bay lại, chị ấy thật là vất vả”. Ngôn Tiếu Nặc vừa chỉnh lại quần áo trên người, vừa nói với Mặc Tây Quyết.
“Đấy là sự nghiệp của cô ấy, là ước mơ của cô ấy”. Mặc Tây Quyết bình thản nói, nhíu mày nhìn chiếc cúc áo đá quý trên cổ tay áo sơ-mi. . đam mỹ hài
Anh có chút buồn bực, ném chiếc áo sơ-mi lên giường, đổi sang một chiếc áo sơ-mi không có cúc cổ tay.
Xem ra Mặc Tây Quyết đã cho cúc cố tay vào lãnh cung rồi.
Ngôn Tiếu Nặc cảm thấy thật buồn cười, đi phòng ăn ăn một chút đồ ăn sáng.
“Chúng ta có phải đi đón chị Giản Minh không?” Ngôn Tiểu Nặc nhỏ giọng hỏi.
Mặc Tây Quyết uống một ngụm sữa, “Không cần”.
Ngôn Tiểu Nặc cũng không nói thêm gì nữa, chỉ có thể đi theo Mặc Tây Quyết đến tập đoàn Đế Quốc đợi Giản Minh.
Cho đến khi nhìn thấy Giản Minh ở tập đoàn Để Quốc cô mới biết tại sao Mặc Tây Quyết lại nói không cần đi đón.
Giản Minh nhìn vẫn đẹp như vậy, dường như chặng bay mười mấy tiếng đồng hồ không ảnh hưởng gì đến chị ấy.
“Em đến rồi”. Giản Minh cười cười chào cô.
Ngôn Tiểu Nặc ngữ khi mang theo sự ngưỡng mộ, "Chị Giản Minh, chị có thấy mệt không?”
“Không mệt, chị ở trên máy bay đã ngủ hai tiếng rồi”. Giản Minh cười cười, “Còn em, hình như tinh thần không tốt lắm à”.
Ngôn Tiểu Nặc cười cười, “Vì thế em đến tìm chị Giản Minh để học hỏi kinh nghiệm đây, em thấy chị thường xuyên bay qua bay lại, vất vả như thế mà lại luôn cảm thấy chị không mệt”.
Thần sắc Giản Minh không biết làm sao đột nhiên sâm xuống một chút, nhưng lại lập tức trở lại tươi tỉnh, “Thể chất của chị không giống người khác, có những lúc cảm thấy cũng không phải rất mệt”.
Ngôn Tiểu Nặc vô cùng kinh ngạc, “Còn có chuyện như thế sao?”
“Ừm, làm em thất vọng rồi”. Giản Minh cười nói.
Ngôn Tiểu Nặc lắc lắc đầu, “Đâu có, chị như thế gọi là...ưm, có thiên phú!”
Giản Minh nhịn không được bật cười, nụ cười như hoa trong gió, “Thiên phú?” Nụ cười của cô ấy không biết tại sao từ từ tan ra, “Có lúc, không giống những người khác cũng không phải một chuyện tốt”.
Ngôn Tiểu Nặc không biết tại sao cô ấy lại nói những lời như thế, có lẽ là vì kinh nghiệm đặc biệt từ việc Giản Minh đã đi qua rất nhiều nơi!
Bị mọi người coi là khác loài, đúng thật là không mấy dễ chịu.
Ngữ khí dịu dàng như gió xuân của cô, “Chị Giản Minh, thiên phú không phải tất cả mọi người đều có, có thể nó từng mang đến khó khăn cho chị, nhưng đây là điểm khác biệt của chị so với mọi người,
nhất định có tác dụng nào đớ'.
Gương mặt Giản Minh lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Ngôn Tiểu Nặc thản nhiên nhìn cô ấy.
Người thiếu nữ trước mặt, cử chỉ chỉ có thể nói là lịch sự, tướng mạo thì cùng thuộc hàng trung bình, như cô ấy đứng ở đó, đôi mắt trong veo sáng ngời, lại mang theo ánh sáng rực rỡ, giống như bông hoa bích đào nở trong làn nước.
Đẹp đẽ, tươi sáng, quyến rũ.
“Cùng một câu nói, nhưng em nói ra thì nghe hay hơn người khác nói nhiều”. Giản Minh nói, "Khó trách được tổng giám đốc lại thích em như thể”.
Mặt Ngôn Tiếu Nặc đột nhiên đỏ lên, “Chị Giản Minh, chị, chị nói gì vậy"
Giản Minh cười cười vỗ vai cô, giống như một người chị an ủi cô vậy, “Chị trước nay không ăn nói hồ đồ, tính cách tổng giám đốc rất lạnh lùng, nhưng trước nay đều rất giữ lời hứa, anh ấy mặc dù đã hủy hợp đồng với chị, nhưng lại dùng thân phận bạn bè để khiến chị quay lại giúp em, anh ấy thực sự rất quan tâm đến em đó”.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy phòng tuyến cô khó khăn lắm mới lập nên được lại dần dần bị đánh đổ.
Mặc Tây Quyết, thực sự rất quan tâm cô?
Nhưng tối qua anh ấy vẫn còn điều giấu điểm cô, hỏi thế nào cũng không chịu nói.
Thấy Ngôn Tiểu Nặc cản môi không nói gì, Giản Minh bất lực thở dài một hơi, nhắc đến cuộc thi ngày mai, “Ngày mai em không cần đi hiện trường nữa, tất cả do người mẫu thống nhất trình diễn, công khai bỏ phiếu trên mạng, giám khảo trực tiếp cho điểm".
Ngôn Tiểu Nặc gật gật đầu, thở nhẹ một hơi, “Em biết rồi, bình chọn công khai trên mạng trong hai ngày à?”
“Phải, điểm của giám khảo và kết quả bình chọn trên mạng sẽ công bố cùng một lúc”. Giản Minh nói nhỏ, "Nếu không có gì thay đổi, thì em chắc là quán quân”.
Ngôn Tiếu Nặc nghĩ đến việc hôm qua cô và Mặc Tây Quyết không hề chào tạm biệt cô Toàn Cơ mà đã rời đi rồi, trong lòng luôn có cảm giác không thiết thực.
“Chủ tịch hội đồng giám khảo lần này, vẫn là cô Toàn Cơ à?” Ngữ khí của Ngôn Tiếu Nặc bất giác có chút đắng ngắt.
Giản Minh gật gật đầu, “Phải, có điều em không cần lo lắng, Toàn Cơ rất thích người có tài năng, cô ấy sẽ không thiên vị đâu”.
Chỉ mong như thế...
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc nghĩ vậy, nhưng miệng lại nói, “Vâng, vậy thì tốt”.
“Chị quay về còn chưa đi đến chỗ Toàn Cơ, em có đi cùng chị không?” Giản Minh cười dịu dàng mời cô.
“Em?” Ngôn Tiếu Nặc vội vàng từ chối, "Thôi em không đi đâu”.
Giản Minh sững người một chút, sau đó lại cười, “Em xếp thứ nhất rồi, thì sẽ phải đến chỗ Toàn Cơ, làm đệ tử cho cô ấy, em rất sợ cô ấy à?”
Sợ thì không đến mức sợ, nhưng cô luôn cảm thấy thái độ của cô Toàn Cơ đối với cô ấy lúc tốt lúc không, khiến người ta không biết như thế nào.
“Em.." Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc rất do dự, “Em cũng không biết cô Toàn Cơ có thích em không”.
Giản Minh thở dài một hơi, “Vậy em có hi vọng Toàn Cơ thích em không?”
“Có chứ”. Ngôn Tiếu Nặc gật gật đầu, cô rất hi vọng cô Toàn Cơ và
cô có thể đối đãi với nhau thẳng thản, không, chỉ cần không có hiểu lầm gì về cô là được.
“Con người khi không hiểu rõ về tình hình của đối phương, hoặc là vì nhiều nguyên nhân không thể mở miệng nói rõ, sẽ rất đê này sinh hiểu lầm”. Giản Minh chân thành mà sâu sắc nói, “Toàn Cơ không phải loại người không nói lý lẽ, em thử để cô ấy hiểu rõ về em, có lẽ sẽ tốt hơn một chút, đù sao cũng sẽ không tồi tệ như hiện tại”.
Ngôn Tiếu Nặc cúi đầu suy nghĩ.
Cô biết với khả năng trước mắt của mình, thì không có cách nào để so sánh với một đại sư đẳng cấp cao như cô Toàn Cơ, cứ cho là cô nỗ lực thêm vài năm nữa, thì chỉ sợ cũng khó mà theo kịp được.
Hiện tại cô lập tức có thể thường xuyên gặp mặt giao lưu với cô Toàn Cơ rồi, cơ hội đáng quý như vậy, sao cô có thể vì một chút thất bại này mà từ bỏ cơ chứ?
Ngôn Tiểu Nặc quyết định vượt qua khó khăn mà đi lên, hạ quyết tâm, lấy hết dũng khí nói với Giản Minh, “Chị Giản Minh, chúng ta cùng đi gặp cô Toàn Cơ đi”.
Giản Minh lộ ra nụ cười tán thưởng, "Được, chúng ta mau đi thôi”.
Ngôn Tiếu Nặc và mg cùng nhau đi bộ phận thiết kế.
Nhưng Giản Minh đi được nửa đường thì bị quản gia Duy Đức gọi đi, nói là Mặc Tây Quyết tìm cô ấy.
Giản Minh có chút khó xử.
“Chị Giản Minh, không sao đâu, chị đi bận việc của chị đi”. Ngôn Tiểu Nặc cười nói, "Em tự đi tìm cô Toàn Cơ nói chuyện".
“Vậy cũng tốt”. Giản Minh nói, “Chị xong việc sẽ đi bộ phận thiết kế”.
Quản gia Duy Đức lộ ra vẻ mặt hoài nghi, Ngôn Tiểu Nặc nở nụ cười "Yên tâm" với anh ấy, “Quản gia Duy Đức, vất vả cho anh rồi”.
“Cô Ngôn quá lời rồi”. Quản gia Duy Đức rất hiểu lòng người, lập tức hiểu ra, cùng với Giản Minh đi gặp Mặc Tây Quyết.
Còn Ngôn Tiểu Nặc lại cố gắng kìm nén cảm giác thấp thỏm bất an, hít thở sâu một hơi, đi vào phòng giám đốc bộ phận thiết kế.
Phòng làm việc của cô Toàn Cơ vẫn sạch sẽ tao nhã như thế, màu hoa cẩm tú cầu tím hồng làm màu trang trí chủ đạo.
Thấy Ngôn Tiểu Nặc đến, cô Toàn Cơ rõ ràng có chút kinh ngạc, “Sao cô lại đến đây? Có thắc mắc gì về cuộc thi thiết kế sao?”
Ánh mắt ôn hòa của cô Toàn Cơ khiến tâm trạng cô nhẹ nhàng hơn nhiều, Ngôn Tiếu Nặc cười nói, “Không phải, tôi đến để xin lỗi”.
“Ö, cô nói chuyện tối qua à?" cô Toàn Cơ cười một chút, "Ông anh Hai này của tôi trước nay đều vậy, tôi quen rồi”.
“Anh Hai?” Ngôn Tiểu Nặc còn chưa lập tức phản ứng lại được.
“Là Mặc Tây Quyết". Cô Toàn Cơ vẫn cười cười, “Tôi là em gái của anh ấy, Mặc Tây Toàn”.
Ngôn Tiểu Nặc cười cười một cách không tự nhiên, “Vậy sao cô lại trở lại tập đoàn Đế Quốc?”
“Là vì cô”. Đôi mắt đẹp của cô Toàn Cơ lấp lánh ánh sách, “Anh Hai nói, anh ấy phát hiện ra một cô bé vừa có thiên phú lại vừa nỗ lực, để tôi về dẫn dắt cô”.
Ngôn Tiểu Nặc ngẩn người.
“Tôi vốn không muốn đến, nhưng gã đó lại nói nếu tôi không đến, thì anh ấy sẽ nói thân phận thật của tôi cho cả thế giới biết”. Cô Toàn Cơ cười khổ, ”Cô nói xem, có người anh trai nào lại vô lại giống như anh ấy không?”
Khó trách Mặc Tây Quyết nhất quyết không chịu nói, thì ra là vì cô ấy, anh làm tất cả đều là vì cô.
Sao anh lại như thế, lúc đó, cô còn cứ cho rằng anh là một tên đại háo sắc, mỗi ngày sẽ chỉ nhốt cô ở trong căn biệt thự lớn ấy, giống như một người không được lộ mặt, ngày ngày đợi anh đến sủng ái mà thôi.
Nhưng anh lại ở hoàn cảnh mà cô không biết, lặng lẽ làm biết bao nhiêu việc, cô nên làm gì đây?
“Cô sao vậy?” Giọng nói trong trẻo của cô Toàn Cơ vang lên, kéo cô từ trong suy nghĩ quay lại.
Ngôn Tiểu Nặc vội vàng trả lời, “Không sao, không sao”.
Cô Toàn Cơ cười cười, “Anh Hai tôi trả lời cô thế nào?”
“Cô nhất định muốn biết à?” Ngôn Tiểu Nặc hỏi cô Toàn Cơ.
“Nói đi”, cô Toàn Cơ bê tách trà hoa sen lên uống một ngụm.
“Anh ấy nói cô hết tiền rồi”. Ngôn Tiểu Nặc nói lí nhí.
Tách trà của cô Toàn Cơ rơi xuống đất, Ngôn Tiểu Nặc vội vàng nhặt lên, “Cô không sao chứ?”
“Không sao, không sao”. Cô Toàn Cơ không nhịn được cười.
Ngôn Tiếu Nặc cũng cười.
“Tên này, đúng là lời nào cũng có thể vẽ ra được”. cô Toàn Cơ rất bất lực.
Cười một lúc, Ngôn Tiểu Nặc lấy hết dũng khí nói, "cô Toàn Cơ, Mặc Tây Quyết anh ấy...anh ấy rất quan tâm cô”.
Cô Toàn Cơ sững người một lúc, nụ cười cố định trên mặt.
“Tối qua anh ấy đột nhiên rời đi, là vì trong lòng anh ấy rất không vui”. Ngôn Tiểu Nặc tiếp tục nói, “Tôi cảm thấy cô nên biết tại sao anh ấy không vui, hai người là người thân, nếu cô có nỗi khổ gì, thì cứ trực tiếp nói cho anh ấy, anh ấy nhất định sẽ giúp cô”.
Sắc mặt của cô Toàn Cơ từ từ trở nên trầm trọng.
“Điều tôi muốn nói chính là những lời này". Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói, "Tôi không làm phiền cô làm việc nữa, tôi xin phép đi trước”.
Tại lúc cô đi tới cửa thì cô Toàn Cơ gọi cô đứng lại, “Đợi một chút, tôi muốn biết, tại sao cô lại nói với tôi những điều này”.
Ngôn Tiểu Nặc quay đầu lại, khoảng cách có chút xa, cô không nhìn rõ được biếu cảm trên gương mặt cô Toàn Cơ, nên chỉ có thể nói lời thật lòng, “Lúc đầu thì tôi thực sự đến để giải thích và xin lỗi cô, nhưng vừa rồi..cô Toàn Cơ, tôi không muốn nhìn thấy Mặc Tây Quyết không vui”.
Toàn thân cô Toàn Cơ chấn động, nhíu mày ngồi trên ghế.
Ngôn Tiếu Nặc đi rất nhanh, cho đến khi đi tới cuối hành lang mới dừng bước nghỉ chân.
Cô ôm lấy tim, tim đập rất nhanh, nhưng cô không thể để ý đến nó, trong lòng cô rất loạn.