Ngôn Tiểu Nặc dùng xong bánh ngọt, rồi lại vào bếp nấu bữa trưa, cùng Mặc Tây Quyết ăn một bữa trưa thịnh soạn, buổi chiều cô không có lớp học, nghĩ đến những lời mà Toàn Cơ đã nói với cô trước đó, tốt nhất nên thiết lập mối quan hệ tốt với với Giản Minh. "Chiều nay không phải đi học, em muốn hẹn chị Giản Minh để bàn về cuộc thi thiết kế hai ngày sau." Ngôn Tiểu Nặc dọn dẹp xong đồ ăn trên bàn rồi rửa tay, nói với Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết cau mày nhìn những giọt nước trên hai bàn tay nhỏ của cô, "Anh đã nói bao nhiều lần rồi, về sau không được phép rửa bát đũa nữa mà."
Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng lấy miếng giấy để lau những giọt nước trên tay cô, miệng cười hi hi và nói: "Lần sau em không làm vậy nữa." "Việc gặp Giản Minh để anh sắp xếp." Mặc Tây Quyết tự đưa ra quyết định cho cô.
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu: "Vậy em gặp cô ấy ở đâu?" “Ở phòng yến tiệc số 29 của tập đoàn Đế Quốc.", Mặc Tây Quyết liếc nhìn cô và nói, "Dưới chướng của anh sẽ không có ai dám động đến em."
Mặt của Ngôn Tiểu Nặc tối sầm lại, nhưng lại không dám phản đối, thôi vậy, đành ở tập đoàn Đế Quốc vậy, dù sao cô cũng không làm chuyện gì xấu hổ cả. "Vậy em nói với chị Giản Minh một tiếng." Ngôn Tiểu Nặc cười rồi lấy điện thoại gọi một cuộc điện thoại cho Giản Minh.
Giản Minh tất nhiên là đồng ý, “Ừ, chiều nay tôi ở tập đoàn Đế Quốc, cô đến thì báo với tôi một tiếng."
Ngôn Tiểu Nặc thấy mọi việc được hoàn thành thuận lợi, cô vui vẻ đồng ý.
Vừa bỏ điện thoại xống, Ngôn Tiểu Nặc liền bị Mặc Tây Quyết bế lên, cơ thể cô đột nhiên treo lơ lửng trong không trung, cô kêu lên vì sợ hãi.
Những tiếng hét sợ hãi của cô bị Mặc Tây Quyết chặn môi lại. "Ở bên cạnh anh một lúc." Mặc Tây Quyết buông cơ thể đang thở hổn hển của cô ra, giọng anh trầm nhẹ và ấm áp.
Ngôn Tiểu Nặc ngay lập tức lấy chăn quận tròn người lại, quay lưng lại với anh.
Mặc Tây Quyết ôm cả người lẫn chăn làm nũng với cô: “Ngôn Uyển Cừ, anh hơi lạnh."
Lạnh? Người anh nóng như cái bếp lò vậy, cô có thể cảm nhận sức nóng qua tấm chăn.
Cô bĩu môi, rồi càng quấn chặt chăn lại, "Anh dùng túi giữ nhiệt trong tủ đi." "Anh không thích." Mặc Tây Quyết càng ôm chặt cô hơn.
Ngôn Tiểu Nặc bị ôm chặt thở sắp không ra hơi và nói: "Trong tủ còn có chăn đó." "Không muốn." Mặc Tây Quyết bắt đầu vuốt ve và xoa nhẹ nhàng lên phía sau vai cô, "Anh muốn em giữ ấm cho anh."
Ngôn Tiểu Nặc chưa kịp chống cự thì cảm thấy có một hơi ấm từ từ nóng lên trong bàn tay anh, cơ thể cô bắt đầu mềm đi.
Mặc Tây Quyết lập tức cảm thấy sự thay đổi trên cơ thể cô, anh nhanh tay lột chiếc chăn trên người cô ra.
Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng giật chăn lại.
Ai mà ngờ rằng Mặc Tây Quyết còn nhanh tay hơn cô, một tấm chăn mỏng ngay lập tức quấn hai người lại với nhau, không thể thoát ra được nữa. "Cố gắng muốn độc chiếm chiếc chăn sao?" Mặc Tây Quyết nhân cơ hội rồi cởi hết quần áo trên người cô ra.
Không gian ngột ngạt trong chiếc chăn mỏng toả ra một hương thơm mát của cơ thể anh, cô được anh ôm chặt lại, toàn cơ thể se lạnh của cô gắn chặt lại với cơ thể nóng bỏng của anh, tim của hai người họ đập mỗi lúc một nhanh. "Không phải đưa chăn cho anh rồi sao?" Giọng nói của Ngôn Tiều Nặc có chút lạ thường, nhẹ nhàng đến siêu lòng. "Giờ mới đưa cho anh, đã muộn rồi." Mặc Tây Quyết vỗ nhẹ lên mông cô, "Xem anh dạy dỗ em thế nào."
Chiếc chăn mỏng bị phồng lên rồi lại hạ xuống, sau một hồi lâu cuối cùng Ngôn Tiểu Nặc cũng có cơ hội được ôm anh ngù.
Mặc Tây Quyết thơm lên bờ trán hơi ướt rồi lại hôn lên đôi môi hồng của cô.
Hai người cùng ôm nhau ngủ, khi thức dậy thì chỉ cách giờ hẹn với Giản Minh còn một tiếng đồng hồ.
Ngôn Tiểu Nặc vội vàng rửa mặt, thay quần áo rồi cùng Mặc Tây Quyết đến tập đoàn Đế Quốc.
Giản Minh đã ở phòng yến tiệc số 29 chờ cô rồi, khi thấy cô đến, gương mặt thanh tú của Giản Minh lộ lên một nụ cười tươi.
Ngôn Tiểu Nặc cũng cười rạng rỡ và cùng Giản Minh ngồi xuống. "Hôm nay tới để bàn về cuộc thi thiết kế hai ngày sau đúng không?" Giản Minh trực tiếp đi vào vấn đề hỏi Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu: "Vâng, chị Giản Minh, chúng ta thảo luận cụ thể một chút về cuộc thi hai ngày sắp tới."
Giản Minh bị sốc bởi cách xưng hô của cô và có chút sững người.
Ngôn Tiểu Nặc cũng nhìn ra, cười mỉm có ý xin lỗi: "Em gọi chị như vậy, nếu chị không thích thì em sẽ đổi lại cách gọi chị như trước."
Giản Minh vội vàng lắc đầu và cười: "Không phải vậy đâu, chỉ là lần đầu tiên thấy người khác gọi tôi như vậy nên tôi có một chút ngạc nhiên, cô đừng có nghĩ nhiều, hoàn toàn có thể gọi tôi như vậy."
Ngôn Tiều Nặc thở phào nhẹ nhõm, điều này có phải là Giản Minh bước đầu đã chấp nhận cô rồi không? "Chị Giản Minh, ngày hôm đó trang điểm em thấy dùng kiểu này khá tốt." Ngôn Tiểu Nặc lấy ra tập ảnh rồi chỉ lên một kiểu trang điểm thiên thần cho cô ấy xem. "Trang điểm nền mềm mại và sáng bóng, phấn mắt màu hồng đào, son môi màu đỏ hồng và cam nhạt, nó thực sự rất hợp với bộ váy này." Gản Minh nói khi nhìn vào bức ảnh tinh tế trong album.
Ngôn Tiểu Nặc cũng cảm thấy rất đẹp, "Mái tóc dài màu nâu hơi xoăn cũng rất phù hợp với vòng hoa." Rồi cô nói tiếp, "Nó = cũng rất phù hợp với khí chất của chị."
Giản Minh nhìn một chút cũng thấy rất đẹp, gật đầu liên tục.
Hai người đã thống nhất xong, rồi cùng nhau đi tìm nhà tạo mẫu tới để trang điểm và tạo mẫu tóc, khi Giản Minh thay váy xong và bước ra, Ngôn Tiểu Nặc đã bị ngạc nhiên đến đứng người. “Chị Giản Minh, chị thật là đẹp." Ngôn Tiểu Nặc khen ngợi chân thành.
Làn váy trắng mềm mại và thanh lịch như đôi cánh thuần khiết của thiên thần, thêm vào là dáng người mảnh mai của Giản Minh càng khiến cảm giác đó phát huy đến cực độ, kèm với kiểu trang điểm hoàn hảo khiến cho cô ấy giống như một nàng tiên.
Giản Minh cũng cảm thấy hiệu quả rất tốt, hài lòng gật đầu.
Mọi việc được tiến hành một cách rất thuận lợi, Ngôn Tiểu Nặc rất vui, "Chị Giản Minh, chị thực sự là ngôi sao may mắn của em."
Giản Minh thấy nụ cười đáng yêu hoạt bát của cô, độ cong của khoé môi cô cũng hé to ra một cách tự nhiên.
Ngôn Tiểu Nặc không biết một điều là, lời của cô bị Mặc Tây Quyết đứng ngoài cửa nghe thấy rồi anh khẩy lên một tiếng.
Ngôi sao may mắn của cô là Giản Minh? Đúng là nói dối trắng trợn!
Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy giọng nói quen thuộc, giật mình rồi vội vã mở cửa, quả nhiên nhìn thấy Mặc Tây Quyết đang đứng ở ngoài cửa.
Vẫn là Giản Minh phản ứng nhanh, cô hơi cúi người: “Tổng giám đốc, tôi xin phép ra ngoài trước."
Mặc Tây Quyết không nhìn Giản Minh người đẹp như một nàng tiên lấy một cái, mà chỉ nhìn vào Ngôn Tiểu Nặc đang đứng sững người như con gà gỗ.
Giản Minh lập tức hiểu ra rồi nhanh chóng ra ngoài.
Ngôn Tiểu Nặc phản ứng lại: "Tại sao anh lại đứng ở ngoài cửa nghe lén em và Giản Minh nói chuyện?"
Sắc mặt của Mặc Tây Quyết tối lại, "Cà cái toà nhà này là của anh, anh cần nghe lén sao?"
Ngôn Tiểu Nặc bị nghẹn đứng không nói lên lời, cô đứng sang một bên miệng mỉm cười nói với anh: "Mời vào."
Mặc Tây Quyết đưa tay ra ôm lấy cô, cánh cửa bị anh đá khép lại, phát ra âm thanh rầm một cái. "Một ngày mà không dạy dỗ em thì em lại biến thành một người hồ đồ!" Mặc Tây Quyết ôm cô lên ghế sôfa, đôi tay siết chặt vào eo cô rồi xoa đi xoa lại, hình thức trừng phạt rất rõ ràng.
Ngôn Tiểu Nặc không thể chịu được anh làm như vậy, không nhịn được bật cười lên: “Em chỉ là đùa với anh một chút, sao anh lại tức giận rồi/"
Đôi môi mỏng của Mặc Tây Quyết hơi nhếch lên, ánh mắt giống ác quỷ, ôm chặt lấy vòng eo cô về phía mình, giọng nói đầy nguy hiểm: “Đùa à?" "Chỉ là đùa thôi sao, không đến nỗi như vậy chứ?" Ngôn Tiểu Nặc thấy ánh mắt ngày càng nóng bỏng của anh, muốn giữ khoảng cách với anh, nhưng lại bị tay của Mặc Tây Quyết ôm chặt lấy eo cô, khiến cô không thể di chuyển.
Mắt cô mờ đi rồi bị anh đè lên ghế sofa, Mặc Tây Quyết hôn nhẹ lên mũi cô: "Từ trước tới giờ chưa ai dám đùa với anh, và em là người đầu tiên dám làm vậy." "Bỏ đi, đó là vì cuộc sống của anh quá nhàm chán." Ngôn Tiểu Nặc nói thầm trong miệng.
Khoé môi của Mặc Tây Quyết cười càng sâu hơn, cánh tay ôm càng chặt hơn cười nói: "Cuộc sống của anh thực sự rất nhàm chán, vậy em tạo cho anh chút niềm vui được không?"
Ngôn Tiểu Nặc nắm chặt lấy cánh tay anh: “Đây là phòng yến tiệc...sẽ có người vào bất cứ lúc nào..."
Mặc Tây Quyết chặn môi cô lại, chặn lại tất cả những lời phàn nàn đang ở trong cổ cô.
Ngôn Tiểu Nặc bị anh hôn một cách nồng nhiệt, gương mặt nhỏ của cô đỏ ửng lên: “Lỡ như giống lần trước trong phòng làm việc của anh..." =
Đôi mắt đen của Mặc Tây Quyết nhắm lại, "Anh thấy em rất thích bị trừng phạt!" "Không phải, em.."Ngôn Tiểu Nặc nói không nên lời.
Giống như bông sen còn sót lại trong cơn gió lốc, Ngôn Tiểu Nặc đứng dậy và mặc quần áo với sự đau đớn trên cơ thể, trong khi đó thì Mặc Tây Quyết khoanh tay lại nhìn điệu bộ bối rối của cô, chân anh đá nhẹ vào chân cô đầy ý đùa giỡn.
Ngôn Tiều Nặc liếc mắt lườm anh một cái, kiểu người gì vậy, cô có ý tốt nhắc nhở anh, nhưng anh lại dùng lòng dạ con lừa khiến cô trở thành như vậy.
Mặc Tây Quyết đứng dậy, ôm lấy cô từ phía sau, Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy vòng eo có hơi nóng, cánh tay cô đang mặc quần áo bị đứng lại. "Đừng có đùa nữa, mau mặc đồ vào đi." Tốc độ mặc quần áo của Ngôn Tiểu Nặc càng nhanh hơn.
Mặc Tây Quyết siết chặt vòng eo thon của cô lại, nụ cười trên khoé môi anh không ngừng hé lên, vì biết làm như vậy cô sẽ đầu hàng.
Ngôn Tiểu Nặc giúp anh mặc quần áo, Mặc Tây Quyết thấy gương mặt nhỏ của cô cau lại, nắm lấy cằm dưới của cô và nói: "Sao vậy? Không vui à?" "Em." Ngôn Tiều Nặc cắn môi, không biết nên nói gì.
Mặc Tây Quyết sờ lên đôi môi của cô: "Muốn nói gì thì nói? Không được phép căn môi." “Lỡ như em có thai thì làm sao?" Ngôn Tiểu Nặc rất lo lắng, họ không bao giờ dùng biện pháp bảo vệ nào khi ở cùng nhau.
Mặc Tây Quyết ngạc nhiên: "Em không dùng thuốc tránh thai sao?" Mặt của Ngôn Tiểu Nặc càng đỏ ửng lên, "Làm sao em biết làm thế nào để không bị có thai?"
Mặc Tây Quyết cười nhẹ, ôm lấy cô vào lòng: “Không sao, có thì sinh, anh nuôi."
Cô đã là người tình không quang minh chính đại, chằng lẽ con của cô cũng như vậy sao? Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu: "Em không muốn sinh." =
Gương mặt đang cười của Mặc Tây Quyết đột nhiên cứng lại, ánh mắt Mặc Tây Quyết khẽ nheo lại: "Em nói cái gì?"
Anh để cô sinh con cho anh mà cô lại lạnh nhạt nói với anh rằng cô không muốn có con với anh?
Trên thế giới có biết bao nhiêu phụ nữ mơ được có con với anh, nhưng người phụ nữ này lại trực tiếp nói thằng thừng là không muốn?
Ngôn Tiểu Nặc biết anh đang tức giận, nhưng cô không muốn lần tránh vấn đề này, cô thực sự không muốn con cô cũng giống cô, đều không được quang minh chính đại. "Em không muốn có con." Ngôn Tiều Nặc nói lại một lần nữa, giọng nói và sắc mặt còn kiên định hơn vừa rồi. "Anh đã nói rồi rằng anh sẽ nuôi mà em vẫn không chịu sinh sao?" Mặc Tây Quyết đứng dậy từ ghế sofa, một bóng hình phủ lên đầu cô.
Ngôn Tiểu Nặc ngước đầu lên nói nhẹ nhàng: “Không muốn."