*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đối với biểu cảm điên loạn của Vi Nhi Mặc Tây Quyết không có bất cứ phản ứng nào, chỉ điềm đạm nói: “Cô rất cứng đầu đấy”.
Trái tim Vi Nhi đột nhiên vo thành một nắm, cảm giác đau khổ như bị dao đâm từ tim lan ra khắp thân thể, gương mặt trắng bệch của cô ta cười cười: “Con gái nhà Rolster ngoại trừ cúi đầy trước tình yêu, còn bất cứ chuyện gì khác cũng không thể khiến cô ấy hạ thấp cái đầu cao túi của mình”.
Lời tỏ tình to gan chấn động tâm can như vậy, nếu là người đàn ông bình thường nghe thấy thì ít nhiều cũng sẽ động lòng một chút, chỉ đáng tiếc là đối diện với cô ta lại là Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết không nói một lời nào, gương mặt tuấn mĩ mà Vi Nhi ngày nhớ đêm mong ấy càng băng lạnh đến cực điểm, ra dấu.
Hai người mặc đồ đen không biết từ đầu xuất hiện, trên tay cầm theo dụng cụ tra tấn, không khác gì Shura đến từ địa ngục.
Vi Nhi là đại tiểu thư sống trong nhung lụa, cô ta cũng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ như vậy, dù có kiêu ngạo đến mấy thì lúc này cũng không tránh khỏi sợ hãi, co quắp lại.
“A Quyết, anh thực sự phải đối xử với em như thế này sao?” Đôi mắt xinh đẹp của Vi Nhi cuối cùng cũng rơi nước mắt.
Nhưng kết quả nhận được vẫn là giọng nói lạnh giá vô tình của Mặc Tây Quyết: "Là cô tự chuốc lấy”.
Người mặc đồ đen không chút do dự, dụng cụ tra tấn không ngừng hướng đến người Vi Nhi, những tiếng kêu gào thảm thiết truyền đến, gương mặt Vi Nhi bởi vì đau đớn mà trở nên méo mó, nước mắt to như hạt đậu lăn xuống, đôi tay bấu chặt vào bệ đá lạnh giá, dùng toàn bộ sức lực để không cho bản thân ngã xuống.
Mắt cô ta mở trừng trừng, nhìn chằm chằm vào Mặc Tây Quyết, giọng nói đầy căm hận: “Mặc Tây Quyết, tôi ghi nhớ ngày hôm nay, tôi nhất định sẽ báo thù các người, tôi nguyền rủa các người!”
Gương mặt Mặc Tây Quyết bình tĩnh không một gợn sóng, giọng nói độc ác như thế này đối với tâm trạng của anh không có một chút ảnh hưởng, điều anh quan tâm chỉ có một: “Thuốc giải ở đâu?”
Vi Nhi ngậm chặt miệng, không nói thêm gì nữa.
Một loạt cực hình trôi qua, trên người Vi Nhi đầy máu me, làn da vốn trắng trẻo như ngọc giờ đây bị lật lên, máu me hòa với da thịt đến mơ hồ, mái tóc dài vàng óng bị máu làm cho bết dính.
Do đau đớn giày vò mà cơ thể phải chịu đựng, toàn bộ tinh thần Vi Nhi đều vô cùng uể oải, đầu cô ta rũ xuống, nhìn không ra là tỉnh táo hay hôn mê.
Lúc này Mặc Tây Quyết hỏi cô ta “Thuốc giải ở đâu?”
Hàng mi dài của Vĩ Nhi run lên, khỏe môi khô nứt tái nhợt cong lên nụ cười, "Không biết”.
Mặc Tây Quyết nói với những người vệ sĩ: “Bọc và cầm máu vết thương cho cô ta, sau đó chói cô ta ngồi trên ghế”.
Giai đoạn này không có bất cứ đau đớn về thể xác, mà giày vò về tinh thần.
Một người con gái, bị ép ngồi lên ghế, không thể động đậy, không thể nói, không thể ăn cơm, không thể uống nước, cũng không thể đi vệ sinh, chỉ có thể ngồi đó.
Một thời gian dài, hoàn toàn có thể ép người ta phát điên.
Một người sụp đổ phòng tuyến tâm lý thì muốn hỏi gì cũng trở nên đơn giản.
Mặc Tây Quyết giơ tay nhìn đồng hồ, trời sắp sáng rồi, anh nhớ đến gương mặt xinh đẹp an yên của Ngôn Tiểu Nặc lúc ngủ.
Càng nghĩ lòng càng đau, nỗi căm hận đối với Vi Nhi càng lớn.
“Nếu cô ta vẫn không chịu nói, thì trực tiếp đọc ký ức của cô ta”. Giọng nói của Mặc Tây Quyết vang lên trong căn hầm trống rỗng.
Những người vệ sĩ nghe vậy thì dù là đã quen với sinh tử máu me cũng không kìm được mà run rẩy, nhưng lại không dám kháng lệnh, “Vâng, thưa cậu chủ”.
Mặc Tây Quyết phải mau chóng quay về, nếu lúc Ngôn Tiểu Nặc tỉnh dậy không thấy anh thì sẽ lo lắng đến mức nào. Nghĩ tới đây bước chân của anh lại càng nhanh hơn.
Chiếc xe lái như bay về khách sạn ở một khúc cua gần khách sạn, Mặc Tây Quyết đột nhiên nói: “Dừng lại".
Tài xế không dám do dự, lập tức
đạp phanh. Mặc Tây Quyết xuống xe, rồi dừng
lại trước một tiệm bánh mì ở góc đường. Trước đây lúc theo mẹ đến Berlin chơi, sáng sớm ngủ dậy mẹ sẽ đến tiệm bánh này mua bánh mì và xúc xích về làm bước sáng cho cả nhà.
Ngày mai về thành phố S rồi, anh muốn đích thân mua một phần ăn sáng cho Ngôn Tiểu Nặc.
Tiệm bánh mì sáng sớm rất ngăn nắp gọn gàng, ánh mặt trời hòa cùng mùi thơm ngọt ngào của bánh, khiến người ta dễ dàng có được tâm tươi đẹp cho một ngày.
Người bán hàng thấy Mặc Tây Quyết anh tuấn bất phàm đẩy cửa bước vào thì vội vàng tiến lên nghênh đón.
Mặc dù trên đường phố nước Đức có thể bắt gặp những chàng trai chân dài, ngũ quan sắc nét ở bất cứ đâu, nhưng người đàn ông bước vào đây lúc này thì rõ ràng đẳng cấp khác hẳn những chàng trai mà bình thường cô ấy vẫn nhìn thấy.
Không phải từ thân hình, vẻ ngoài, cũng không phải vì những thứ đồ đẳng cấp anh mặc trên người, mà từ nhất cử nhất động của anh, thậm chí là mỗi bước chân, đều thể hiện sự cao quý, bạo khí, phong độ, đủ khiến người ta không thể rời mắt.
Có khi nào, anh là hoàng tử của hoàng tộc nào đó? Hoặc là con cháu của dòng dõi quý tộc nào?
Thái độ nhiệt tình của người nhân viên bán hàng bất giác có thêm vài phần cung kính: “Thưa anh, xin hỏi anh cần mua gì a?”
Mặc Tây Quyết điềm đạm nói: “Hai phần ăn sáng, bánh mì hướng dương, cá hồi, xúc xích, hoa quả thì lấy dâu tây, thêm hai chai bia đen và sữa nóng”.
Người nhân viên bán hàng tỉ mỉ ghi lại, rồi nói: “Anh ngồi đợi một chút, xong ngay đây ạ”.
Mặc Tây Quyết chỉ hơi hơi gật đầu, cũng không ngồi xuống mà đứng ở đó đợi, ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ chiếu lên người anh, hình ảnh đó đã đủ khiến người ta lóa mắt.
Lúc người nhân viên đóng gói xong đồ ăn sáng bước ra, nhìn thấy góc nghiêng của Mặc Tây Quyết, trái tim không biết tại sao bỗng chậm mất nửa nhịp, giọng nói cũng có chút run rẩy: “Thưa anh, đồ ăn sáng của anh đã chuẩn bị xong rồi, tổng cộng là 12 euro.
Mặc Tây Quyết không nói gì, trả tiền, nhận lấy đồ ăn rồi quay lưng rời đi.
Lúc về đến khách sạn, Ngôn Tiểu Nặc vẫn đang ngon giấc, làn da trắng đến mức xuyên thấu, cánh môi hồng như cánh hoa, Mặc Tây Quyết đặt đồ ăn sáng xuống, rồi tiến đến cúi đầu hôn lên môi cô một cái.
Ngôn Tiểu Nặc như cảm giác được nhưng lại chưa tỉnh lại.
Mặc Tây Quyết tranh thủ thời gian này đi vào phòng tắm tắm rửa, thay bộ quần áo mang theo mùi máu tanh trên người, lúc đi ra cả người tươi mới thanh mát.
Ngôn Tiểu Nặc mỗi ngày ngủ dậy thì đều phải uống thuốc, trước khi đi Trình Tử Diễm đã đặc biệt dặn dò, lượng thuốc và thời gian bắt buộc phải chuẩn, không được để xảy ra bất cứ sai sót nào.
Thuốc đã được lấy sẵn ra, một mùi thuốc thơm thơm truyền đến, Ngôn Tiểu Nặc nhíu nhíu mày, từ từ mở mắt ra.
“Oa, có mùi thơm của thuốc, còn có mùi thơm của đồ ăn?” Ngôn Tiểu Nặc ngồi dậy, dụi dụi mắt, “Oa, Mặc Tây Quyết, đừng nói là anh đã ra ngoài mua đồ ăn sáng cho em nhé?”
Mặc Tây Quyết đi tới hôn lên môi cô rồi nói: “Mau đi đánh răng rửa mặt, rồi uống thuốc sau đó ăn sáng”.
Ngôn Tiểu Nặc vui đến mức mắt sáng lên, ôm lấy mặt Mặc Tây Quyết hôn mấy cái rồi mới đi đánh răng rửa mặt.
Mặc Tây Quyết nhân lúc cô đi đáng răng rửa mặt thì đem đồ ăn sáng bày biện lên bàn, lúc Ngôn Tiểu Nặc sửa soạn xong đi ra thì đã nhìn thấy đồ ăn được bày ngay ngắn lên bàn.
Cô nhanh chóng uống hết thuốc rồi nhìn những món điểm tâm sáng cười nói: “Sớm đã nghe nói đồ ăn sáng ở Đức rất ngon, em có thể ăn chưa?”
“Đương nhiên”. Mặc Tây Quyết đem sữa, bánh mì và dâu tây đặt trước mặt Ngôn Tiểu Nặc, rồi nói: “Tranh thủ lúc còn nóng ăn đi”.
Ngôn Tiểu Nặc cắn một miếng bánh mì, hương thơm lập tức tản ra, hạt hướng dương và vị ngọt cửa sữa hoàn toàn hòa quyện, cô không kìm được lại cắn thêm một miếng.
Quả nhiên bánh mì nướng của Đức là ngon nhất.
Còn Mặc Tây Quyết lại rót cho mình một cốc bia đen, anh không ngồi xuống mà cầm cốc bia đi tới trước cửa sổ.
Ngôn Tiểu Nặc thề rằng từ lúc quen biết Mặc Tây Quyết đến nay rất ít khi nhìn thấy anh uống rượu, thỉnh thoảng mấy lần đều là trong lúc dự tiệc, anh cũng uống một chút sâm-panh hoặc là rượu vang.
Trước cửa sổ, bóng lưng anh rất kiên cường độc lập, nhưng có một chút cảm giác cô đơn xa xôi.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy Mặc Tây Quyết có tâm sự, cô biết, giờ đây giữa hai người dù có ngọt ngào như thế nào thì chất độc trong người cô rốt cuộc vẫn là cái kim trong tim anh.
Mặc Tây Quyết chưa từng gặp phải việc nan giải như thế này? Trong ấn tượng của cô, anh là người không có gì là không làm được, anh có thể mang đến cho cô cảm giác an toàn.
Ngôn Tiểu Nặc hơi hơi lắc đầu, cô rất muốn hỏi anh Vi Nhi thế nào rồi, nhưng nhìn anh như vậy thì cô lại không thể nói ra được.
Lúc này nhai bánh mì thơm ngon cũng không khác gì nhai miếng sáp, Ngôn Tiểu Nặc đặt bánh mì xuống, đi tới sau lưng Mặc Tây Quyết, giơ tay ôm lấy anh, cô nhìn vào chiếc cốc trong tay anh đã trống không.
Ngôn Tiểu Nặc giơ tay ra cầm lấy chiếc cốc trong tay anh, nhẹ giọng nói: “Loại bia đen này ngon không?”
“Cũng được”. Mặc Tây Quyết trả lời, hơi thở anh mang theo mùi thơm thoang thoảng của bia, rất dễ chịu.
Ngôn Tiểu Nặc cười: “Vậy thì em cũng muốn nếm thử xem mùi vị thế nào”.
Mặc Tây Quyết ôm lấy cô, cúi đầu