Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 323: Chỉ cần anh




Căn phòng chính trở nên yên lặng vô cùng, ánh đèn sáng làm nổi lên gương mặt anh tuấn không gì sánh được của Mặc Tây Quyết, nhưng biểu cảm của anh lại vô cùng lạnh lùng, mỗi từ như được bật ra vậy: “Ngôn Tiểu Nặc, anh nói rồi, không cho phép em coi thường sinh mệnh của bản thân!"

Cô muốn vẽ bản thảo để đi giành giải Red Dot, là coi thường sinh mệnh của bản thân sao?

Ngôn Tiểu Nặc cười khổ, nhưng lại không muốn tử bỏ như vậy, cô thở dài một hơi, cố gắng làm cho ngữ khí của mình trở nên ôn hòa một chút: "Lúc sức khỏe em không sao cũng sẽ làm như vậy".

"Nếu sức khỏe em không sao, em muốn làm như thế nào anh đều chiều em!” Mặc Tây Quyết tiến về phía trước hai bước, đồng tử đen láy nhìn chằm chằm vào cô, “Còn bây giờ, anh không cho phép.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn Mặc Tây Quyết, nhẹ giọng nói: "Mặc Tây Quyết, anh không tin em? Hay là không tin chính bản thân anh?"

Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói: “Em có ý gì?"

Ngôn Tiểu Nặc thở dài một hơi nhẹ nhàng rồi nói: "Mấy ngày hôm nay anh đi sớm về khuya, là vì chuyện của em đúng không?"

Mặc Tây Quyết mím chặt đôi môi mỏng, không nói gì, cô quả nhiên rất nhạy cảm.

“Anh nhất định sẽ cứu em, không phải sao?" Ngôn Tiểu Nặc lại nói một câu.

Hồi lâu sau Mặc Tây Quyết mới nói: “Ngôn Tiểu Nặc, anh sẽ cứu em, nhưng anh còn..."

“Mặc Tây Quyết, không cần nói nữa". Ngôn Tiểu Nặc ngắt lời Mặc Tây Quyết, nhẹ nhàng nói, “Thực ra em cũng không biết bản thân còn bao lâu, nhưng em chỉ muốn em sống một ngày, thì một ngày đó em cũng không muốn phí phạm, ở cùng anh cũng được, trị bệnh cũng được, thiết kế cũng được, em chỉ muốn bản thân có thể lựa chọn sống như thế nào".

Mặc Tây Quyết nhìn cô, thấp giọng nói: “Ngôn Tiểu Nặc, em thực sự nghĩ như thế sao? Sẽ không hối hận chứ?". ngôn tình sủng

Ánh mắt sáng ngời của Ngôn Tiểu Nặc, thêm thần sắc vô cùng kiên định: “Sẽ không hối hận".

Mặc Tây Quyết không so đo về vấn đề này thêm nữa, anh hạ thấp người xuống, ôm chặt lấy Ngôn Tiểu Nặc.

Ngôn Tiểu Nặc giang rộng hai tay, ôm lấy Mặc Tây Quyết, nhẹ nhàng cảm nhận tình cảm trong mạch máu hai người đang cùng nhau vận động.

Mấy ngày rồi không ôm cô ấy, cô lại gầy đi một chút rồi.

Mặc Tây Quyết bất giác đau lòng, càng siết chặt cô thêm một chút, đôi môi mỏng khẽ mở, hôn lên bả vai cô.

Tim Ngôn Tiểu Nặc bỗng chốc đập nhanh hơn.

Cô ngửi thấy trong mùi thơm thanh mát trên người anh, dường như còn mang theo một mùi vị khác.

Cơ thể Ngôn Tiểu Nặc cứng lại, cô vùi mặt vào trong lòng anh, dường như muốn xác nhận lại thứ mùi đó.

Mặc Tây Quyết chỉ nghĩ rằng cảm xúc của cô có phần hơi xúc động, nên càng ôm chặt cô hơn.

Thứ mùi đó càng rõ ràng hơn rồi.

Trong lòng cô cũng có chút tê cứng, nhẹ nhàng đẩy anh ra.

“Hử?" Mặc Tây Quyết hơi ngẩng đầu, nhìn cô hoài nghi.

Ngôn Tiểu Nặc nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hỏi: “Mấy hôm nay anh đã đi đâu?" Đồng tử của Mặc Tây Quyết co lại, vẫn là câu nói đó: "Chẳng đi đâu".

Khóe miệng Ngôn Tiểu Nặc vẫn treo tụ cười, mà trong nụ cười ấy mang theo nột loại băng giá.

Mặc Tây Quyết sao có thể không nhìn a được sự suy đoán của cô lúc này chứ? Nhưng anh vẫn lựa chọn không giải thích, chỉ nói với cô: “Anh chưa làm chuyện gì có lỗi với em, em biết điều này là được rồi".

Nói xong anh liền xuống khỏi người cô, bước đến trước giá vẽ, nhìn bản thảo thiết kế của cô.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của anh, hơi hơi thất thần.

Mấy ngày tiếp theo, Mặc Tây Quyết vẫn đi sớm về khuya như thế, về đến nơi việc đầu tiên không phải là đi gặp Ngôn Tiểu Nặc mà là khóa mình trong nhà tắm, tắm cả nửa ngày rồi mới chịu đi ra.

Ngôn Tiểu Nặc mấy lần đề nghị muốn đích thân tắm cho Mặc Tây Quyết, nhưng đề bị Mặc Tây Quyết từ chối.

Anh cũng không ôm cô, không hôn cô, chỉ hỏi Trình Tử Diễm về tình hình sức khỏe của cô, hoặc là nhìn bức bản thảo của cô mà thôi.

Sau đó ăn chút gì đó rồi lại ra ngoài.

Ngôn Tiểu Nặc mỗi lần nhìn theo bóng lưng vội vàng trở về rồi lại vội vàng rời đi của anh, trong lòng càng ngày càng khó chịu, biểu cảm ngày càng mất mát.

Trình Tử Diễm đều nhìn thấy cả, nhưng lại không thể nói gì.

Mặc Tây Quyết nói với ông ấy, nhất định không thể để Ngôn Tiểu Nặc biết chuyện dưới tầng hầm, nếu không tất cả đều xong rồi.

Anh cũng muốn sớm tìm ra thuốc giải cho Ngôn Tiểu Nặc, mặc dù thủ đoạn có tàn nhẫn một chút, nhưng nếu trong đám người đó có kẻ hạ độc Ngôn Tiểu Nặc, thì há chẳng phải kẻ hạ động lại càng khốn khiếp hơn sao?

Ngày hôm nay, Mặc Tây Quyết vẫn trở về trong vội vàng như thế.

Anh xông vào phòng ngủ chính như một cơn gió, sau đó đi thẳng vào nhà tắm.

Ngôn Tiểu Nặc đúng lúc cũng đang ở trong nhà tắm.

Mặc Tây Quyết không nghĩ rằng Ngôn Tiểu Nặc đang ở trong nhà tắm nên thấp giọng nói: "Em đi ra đi, anh phải tắm".

Ngôn Tiểu Nặc từ từ đứng lên, nhẹ giọng nói: “Em giúp anh tắm được không?"

Mặc Tây Quyết thẳng thừng từ chối: "Không cần.

Ngữ khí của anh rất cứng rắn, Ngôn Tiểu Nặc khịt khịt mũi, trong đôi mắt to trong phủ một lớp sương mù.

Mặc Tây Quyết ép bản thân không nhìn vào đôi mắt hoa đào ngấn lệ ấy, anh kéo rèm tắm, cười quần áo trên người xuống.

Đang định trầm mình trong bồn tắm thì bóng dáng yểu điệu kia vén rèm bước vào.

Bờ vai rộng lớn, chiếc eo nhỏ và đôi chân dài của anh trong làn nước trong vắt càng trở nên quyến rũ, nhất là gương mặt đẹp trai đến bức người ấy, đôi mắt đen láy lúc này hơi hơi nheo lại nhìn mình.

Mặc Tây Quyết nhất định không biết lúc này đây anh quyến rũ đến nhường nào.

Ngôn Tiểu Nặc cắn môi, cô giơ tay lên tự cởi cúc áo của mình.

"Em.." Mặc Tây Quyết nhìn Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng lột bỏ quần áo trên người mình, thân hình như ngõ sáng bày ra trước mặt anh.

Yết hầu nhẹ nhàng dịch chuyển, anh nhìn cô giơ chiếc chân trắng nõn thon dài như ngọc bước vào bồn tắm.

Thân hình khiến anh mê mị cứ thế ngồi lên người anh...

Mặc Tây Quyết cảm thấy như máu huyết toàn thân anh cuồn cuộn trào lên.

Cảm nhận được sự biến đổi trên cơ thể anh, Ngôn Tiểu Nặc đưa tay ra, cánh tay ngọc trắng vòng lên cô anh, đôi môi anh đào hôn lên trán anh thật nhẹ.

“Anh lạnh nhạt với em lâu lắm rồi”. Lời nói mang theo oán giận từ từ truyền vào tại anh, “Mặc Tây Quyết, anh thật hư".

Mặc Tây Quyết ôm lấy eo cô, đôi môi mỏng hôn lên môi cô.

Nụ hôn cuồng nhiệt chao đảo đất trời, Ngôn Tiểu Nặc dường như rất khát khao sự gần gũi của anh, đáp lại cũng nhiệt tình không kém.

“Cô bé ngốc". Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng nói, kiềm chế sự cương cứng của nơi nào đó trên cơ thể, "Em đi ra trước đi”.

Ngôn Tiểu Nặc sững người, sau đó gương mặt lập tức đỏ bừng lên, tủi thân nói: “Bố, bố nói là, độc này sẽ không lây nhiễm...anh..."

Cô không nói tiếp nữa, dù sao dấu hiệu đã rõ ràng như thế, làm sao Mặc Tây Quyết lại không nghe hiểu chứ?

Mặc Tây Quyết vẫn kiên định lắc lắc đầu, nói: “Ngoan, nghe lời... ái!"

Anh hít một hơi lạnh: "Em..."

Ngôn Tiểu Nặc đã ngồi lên chỗ chí mạng của anh.

Nhiều ngày không gần gũi, lần này lại đến quá bất ngờ, Mặc Tây Quyết căn bản không hề nghĩ tới Ngôn Tiểu Nặc sẽ làm như vậy.

Bản thân anh mấy ngày nay, thực sự đã làm cô tủi thân rồi.

“Ngôn Tiểu Nặc, anh là vì em!" Mặc Tây Quyết ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi cô, “Em đừng hiểu lầm!”

“Vâng!" Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, cô ôm chặt lấy eo anh, gương mặt đỏ như muốn nhỏ máu, “Em chỉ cần anh!"

Còn từ nào đáng để nói nữa chứ? Cô ấy đã nói rõ ràng đến mức này rồi.

Mặc Tây Quyết rốt cuộc vẫn không dám quá càn rỡ, mà Ngôn Tiểu Nặc lại cứ ôm chặt lấy anh, nhất quyết không chịu buông ra.

Giống như chỉ cần thả lỏng ngón tay, thì anh sẽ giống như trước đây, chỉ để lại cho cô một bóng lưng mà thôi.

Xong việc, Mặc Tây Quyết giúp cô lau rửa cơ thể, đỡ cô ra khỏi nhà tắm.

Ngôn Tiểu Nặc cuộn mình trong chăn, xấu hổ đến mức không dám nhìn anh.

Không ngờ cô cũng có một mặt cuồng dại như thế, không ngờ đã ép buộc yêu cầu Mặc Tây Quyết cho cô...

Sau này phải đối diện với anh ấy thế nào đây, không bị anh chế nhạo mới lạ đấy.

"Em còn chùm đầu như thế, cẩn thận tắc thở đấy”. Mặc Tây Quyết không nhìn tiếp được nữa, liền trèo lên giường, gỡ đầu Ngôn Tiểu Nặc ra khỏi chăn, “Ngoan, sau này phải thường xuyên như thế, biết chưa?"

Ngôn Tiểu Nặc lộ ra đôi mắt anh đào vừa xấu hổ vừa luống cuống, nhỏ giọng nói: “Vậy thì anh không được chế cười em đâu đấy”.

Mặc Tây Quyết cười nhẹ: “Ngốc, sao anh lại chê cười em được chứ? Anh rất thích".

Ngôn Tiểu Nặc hài lòng, nghỉ ngơi một lúc, lúc cô tỉnh lại thì đã không thấy Mặc Tây Quyết đâu nữa.

Cô lại ngồi dậy đi thiết kế.

Thực sự vẽ mệt rồi, thì cô cũng không dám gắng sức nữa, dù sao thì trước đó đã trải qua một lần ngất đi như thế, Trình Tử Diễm đã dặn đi dặn lại cô, không được để lần thứ hai xảy ra.

Cô cũng không muốn để Trình Tử Diễm và Mặc Tây Quyết lại lo lắng vì cô nữa, đồng ý cho cô vẽ thiết kế, đối với Mặc Tây Quyết mà nói đó đã là một việc rất khó khăn rồi.

Ngôn Tiểu Nặc đi tới bên cửa sổ, muốn thư giãn tinh thần một chút.

Lại nhìn thấy chiếc xe lớn màu đen mấy ngày trước lái ra khỏi lâu đài.

Chẳng lẽ lại chuyển hàng?

Kỳ lạ, trước đây cô cũng ở trong lâu đài rất lâu, cũng không nhìn thấy vận chuyển hàng tới tấp như thế.

Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc không tránh khỏi hiếu kỳ và hoài nghi, cô rất khó để kiềm chế tiếp được, rất khó để giả vờ như không biết.

Cô quay người xuống lầu, ra khỏi tòa nhà chính của lâu đài,

Ở xa xa, cô lại nhìn thấy quản gia Duy Đức.

Quản gia Duy Đức mấy ngày nay cũng vô cùng vất vả, trong mắt ông ấy tia máu đỏ răng đầy, Ngôn Tiểu Nặc nhìn mà đau lòng vô cùng.

“Quản gia Duy Đức, nhìn ông mệt quá". Ngôn Tiểu Nặc đi tới, ngữ khí mang đầy quan tâm, "Công việc nhiều quá thì giao cho người khác làm, ông lớn tuổi rồi, phải nghỉ ngơi cho tốt mới được".

“Cảm ơn cô Ngôn đã quan tâm”. Quản gia Duy Đức mặc dù mặt mũi hốc hác, nhưng nụ cười vẫn hiền hòa thân thiết, “Cô không cần lo lắng cho tôi, cậu chủ còn vất vả hơn tôi rất nhiều".

Mắt Ngôn Tiểu Nặc lóe lên, thấp giọng nói: “Cũng là do tôi quá vô dụng, nên mới thành như thế này".

"Nghe nói cô Ngôn vẫn đang nỗ lực thiết kế để giành giải Red Dot". Ngữ khí của Duy Đức chứa đầy sự bái phục, “Suy nghĩ và ý chí của cô Ngôn thật sự không như người thường, dù cho là Duy Đức, thì cũng vô cùng bái phục cô".

Ngôn Tiểu Nặc cười cười: "Quản gia Duy Đức lại quá khen tôi rồi, tôi cũng chỉ là không muốn cứ ngồi không mãi như vậy thôi”.

Duy Đức cười không nói.

“Đúng rồi, tôi vừa rồi lại nhìn thấy chiếc xe lớn màu đen". Lời nói của Ngôn Tiểu Nặc mang đầy hoài nghi, “Lần này vẫn là chở hàng à?"

Duy Đức cười ôn hào thong rong: "Đúng vậy, cô cũng biết, gần đây sức khỏe cô có vấn đề, nên cần một lượng lớn nguyên liệu chế thuốc, cái xe đó dùng để vận chuyển mấy thứ ấy”.

Thì ra là để vận chuyển nguyên liệu chế thuốc.

Vậy thì phản ứng bất thường của Tú Cầu mấy ngày trước chắc là do mùi thuốc gây nên, cô lại thở phào một hơi rồi nói: “Lúc nào tôi cũng nghĩ nhiều".