Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 274: Tiếp tục sống tốt




Mặc Tây Quyết không hề do dự mà ôm lấy Ngôn Tiểu Nặc, đi vào trong phòng. Đường Mạt Ưu thấy tình hình ấy thì giật mình một cái, “Làm sao vậy?”

Mặt Mặc Tây Quyết trầm mặc như nước, nói với Đường Mạt Ưu, “Anh đi cùng tôi”.

Đường Mạt Ưu không nói gì thêm mà lập tức đi theo.

Mặc Tây Quyết bế Ngôn Tiểu Nặc đặt lên giường trong phòng ngủ chính, Đường Mạt Ưu quan sát tỉ mỉ sắc mặt của Ngôn Tiểu Nặc, mặc dù có chút gầy nhưng khí sắc rất tốt, không có gì giống như sức khỏe không tốt.

Anh ấy lại bắt mạch cho Ngôn Tiểu Nặc, nói với Mặc Tây Quyết ở bên cạnh đang mặt mày co lại nói: “Cô ấy không sao”.

Đôi mắt Ngôn Tiểu Nặc sáng rực rỡ, gương mặt nhỏ hơi đỏ lên, cô nói với Đường Mạt Ưu: “Mạt Ưu, vất vả cho anh rồi”.

Đường Mạt Ưu nhìn Mặc Tây Quyết, lại nhìn Ngôn Tiểu Nặc, lúc này mới hiểu ra có thể bản thân đã lo lắng quá rồi.

Anh ta mỉm cười đứng dậy: “Không sao, hai người nói chuyện đi, tôi đi ra trước.

Đường Mạt Ưu vừa ra khỏi cửa thì Mặc Tây Quyết đã ôm chặt Ngôn Tiểu Nặc trong lòng, Ngôn Tiểu Nặc cũng đưa tay ra vòng ra phía sau lưng anh siết chặt, rụi rụi mặt vào trong lòng Mặc Tây Quyết.

“Rốt cuộc làm sao vậy?” Ngữ khí Mặc Tây Quyết mang theo gấp gáp, “Từ chỗ Cận Phượng Anh đi ra thì tay em lạnh ngắt”.

Ngôn Tiểu Nặc đưa tay lên mặt Mặc Tây Quyết, tỉ mỉ xoa xoa từng chút một trên gương mặt ngũ quan rõ ràng của anh, dịu dàng nói: “Em thực sự không sao, chỉ là muốn nhìn anh cho kĩ một chút, ôm anh thật chặt mà thôi”.

Mặc Tây Quyết nhìn Ngôn Tiểu Nặc, chỉ cảm thấy cô lại không giống với ngày hôm qua, dường như cô lại càng quyến luyến bản thân hơn.

Quyến luyến?

Mặc Tây Quyết không biết có phải bản thân lại dùng sai từ rồi không, đó là cảm nhận của bản thân, hay chỉ là ảo giác mà thôi?

Nhìn đôi mắt trong sáng lấp lánh của Ngôn Tiểu Nặc dịu dàng nhìn mình, trong con người trong như nước của cô còn phản chiếu hình ảnh của bản thân.

Giây tiếp theo, anh mở to mắt nhìn, bởi vì Ngôn Tiểu Nặc vươn lên, hôn lên môi anh một chút.

Chỉ như con bươm bướm nhẹ nhàng lướt qua, như con hải âu trắng chạm vào mặt nước, tất cả diễn ra quá bất ngờ, nhưng lại đẹp đẽ như vậy.

Mặc Tây Quyết giữ chặt đầu cô, điên cuồng hôn cô.

Ngôn Tiểu Nặc bị Mặc Tây Quyết hôn đến choáng váng không biết trời đất, đôi mắt hoa anh đào được nhuộm lên một lớp hơi nước thật mỏng, giống như ánh trăng bao phủ lên mặt hồ, mờ mịt nhưng mê người.

Đôi mắt đen láy như mắt chim ưng của Mặc Tây Quyết trở nên thâm sâu, giống như vạch ra tia sáng trong làn mây mù, do dự trên gương mặt cô, cơ thể cô.

Đôi môi mỏng hoàn toàn không chịu khống chế, không ngừng hôn lên làn da trắng như tuyết của cô, hơi thở của hai người đan xen hòa trộn.

Đôi tay của Ngôn Tiểu Nặc nắm chặt lấy chăn, đầu ngón tay đều đã toát một lớp mồ hôi.

Mặc Tây Quyết chỉ cảm thấy như toàn thân anh bị một ngọn lửa thiêu đốt, có một niềm vui vô cùng mãnh liệt, lại có một cảm giác đau khổ không biết từ đầu đến, người ở trong lòng mềm mại như nước, hơi thở như hoa lan.

Vầng trán cương nghị dần dần bị phủ lên bởi một lớp mồ hôi mỏng, mang theo mùi hương thanh mát và hơi thở bá đạo mà chỉ mình anh có, vây chặt lấy cô, cô giống như con cá mắc cạn, đang đi tìm kiếm cơn mưa từ anh.

Quần áo không biết từ khi nào đã rơi xuống mặt đất, da thịt tiếp xúc mật thiết, anh đã đang trong tình thế rất nguy cấp rồi.

Tay của anh vòng qua bụng dưới của cô, cô đột nhiên tỉnh táo lại.

Cô còn đang mang thai, còn chưa được ba tháng, không thể làm việc như thế này được. Cô lại có thể choáng váng mà quên mất chuyện này.

Vừa muốn lên tiếng nhắc nhở Mặc Tây Quyết, thì đã nghe thấy tiếng Đường Mạt Ưu truyền từ ngoài vào: “quản gia Duy Đức có việc cần báo cáo”.

Sắc mặt Mặc Tây Quyết đột nhiên trở nên khó chịu.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn đám quần áo rơi trên mặt sàn, vội vàng dùng chăn quấn lấy bản thân, ngại ngùng đến đỏ mặt.

Mặc Tây Quyết thở dài một tiếng trong lòng, việc hôm nay không thành được rồi, anh đứng lên đi vào nhà tắm xả qua người.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn cơ thể máu huyết sục sôi của anh một lượt, gương mặt như bị thiêu đốt thành tro vậy.

Trong nhà tắm truyền đến tiếng nước chảy, Ngôn Tiểu Nặc nghe vậy thì hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Duy Đức đến, có phải liên quan đến việc của Cận Phượng Anh không? Ngôn Tiểu Nặc nghĩ tới đây thì liền xuống giường, lấy một bộ quần áo ở trong tủ mặc lên, đem quần áo rơi dưới đất bỏ vào trong giỏ.

Cô thu dọn lại đống chăn gối lộn xộn trên giường.

Lúc Mặc Tây Quyết từ trong nhà tắm đi ra thì đã thấy cô thu dọn gọn gàng hết tất cả, trên tay còn cầm quần áo cho anh.

“Qua đây phục vụ trẫm mặc quần áo. Mặc Tây Quyết giống như hoàng để ra lệnh.

Ngôn Tiểu Nặc cười cười đi tới, giúp anh mặc quần áo.

Thời tiết dần dần nóng lên, vết thương trên tay Mặc Tây Quyết cũng được rút chỉ rồi, hiện tại chỉ không dùng lực quá mạnh, thì vết thương cũng sẽ không có vấn đề gì.

Lớp băng gạc dày cộp và rải băng trắng được gỡ bỏ, cánh tay anh đã có thể hoạt động tự do.

Nhưng Ngôn Tiểu Nặc vẫn vô cùng cần thận, chỉ sợ lại làm toạc miệng vết thương.

“Vừa rồi anh tắm thật sự không sao chứ?” Ngôn Tiểu Nặc vừa mặc áo sơ mi cho anh vừa nhíu mày nói: “Mặc dù cắt chỉ rồi, nhưng vẫn cần phải chú ý, đừng để ướt lâu quá”.

Nếu đổi lại người bên cạnh là người khác, thì Mặc Tây Quyết đã sớm mất kiên nhẫn đuổi ra, nhưng đây là sự quan tâm của Ngôn Tiểu Nặc dành cho anh, nói cách khác, thì cô đang quan tâm anh.

Mặc Tây Quyết giơ ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống đầu mũi trắng như tuyết của cô một cái, rồi nói: “Được rồi, trước giờ chưa từng thấy em nói nhiều như vậy”.

Ngôn Tiểu Nặc cười đấm vào vai anh một cái, làm bộ hờn dỗi nói: “Làm sao, hiện tại chê em nói nhiều rồi?”

Đôi mắt to tròn của cô nhớn lên vô cùng đáng yêu, Mặc Tây Quyết hôn mạnh xuống gương mặt nhỏ nhắn bướng bỉnh của cô một cái, rồi nói: “Đi thôi, có khi Duy Đức thật sự có việc gấp”.

Nếu không cũng sẽ chẳng không quan tâm gì mà tìm người gõ cửa như vậy.

Mặc Tây Quyết quên mất rằng người đến gõ cửa không phải người làm mà là Đường Mạt Ưu.

Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết cùng nhau xuống lầu, thấy quản gia Duy Đức đã ở đó đợi rồi.

Mặc Tây Quyết có chút kì lạ, nói với Duy Đức: "Duy Đức, có chuyện gấp gì vậy?”

Quản gia Duy Đức cúi thấp đầu xuống, nhẹ giọng nói: “Cậu chủ, thực sự có chuyện cần cậu đích thân ra quyết định”.

Đường Mạt Ưu nhìn ra hai người đều thay quần áo khác, thấy sắc mặt Ngôn Tiểu Nặc bình thường, thì anh ta bỗng nhiên thở phào.

Mặc Tây Quyết không nói gì, lại liếc đến biểu cảm của Đường Mạt Ưu.

Đột nhiên hiểu ra đã xảy ra chuyện gì, thì ra là Đường Mạt Ưu giở trò, cố ý phá hỏng chuyện tốt của bọn họ.

Mặt Mặc Tây Quyết khó chịu vô cùng, nhấc chân định đá Đường Mạt Ưu một cái.

Đường Mạt Ưu lại vô cùng nhạy cảm, lập tức trốn vào sau lưng Ngôn Tiểu Nặc.

Đôi chân đá ra của Mặc Tây Quyết lại lập tức thu lại, nghiêm giọng nói: “Đường Mạt Ưu! Anh là đồ hồ ly da trắng”.

Đường Mạt Ưu nấp sau người Ngôn Tiểu Nặc, chỉ để lộ ra gương mặt và nụ cười của hồ lỵ, “Cảm ơn tổng giám đốc Mặc quá khen”.

Mặc Tây Quyết tức đến xanh mặt: “Sau tiệc mừng công, thì anh cút về Iceland cho tôi!”

“Được!” Đường Mạt Ưu sảng khoái trả lời, “Đến lúc đó tôi mời hai người đến Iceland làm khách”.

Ngôn Tiểu Nặc không nhịn được bật cười, nhưng thấy sắc mặt của Mặc Tây Quyết cô lại cúi đầu xuống che giấu ý cười của bản thân.

Mặc Tây Quyết lạnh lùng hứ một tiếng, trợn mắt với quản gia Duy Đức cũng đang cúi đầu đứng ở bên cạnh, lạnh lùng nói: “Duy Đức, gan của ông càng ngày càng lớn rồi, không ngờ lại dám báo cáo láo quân tình”.

Duy Đức vội vàng thu lại ý cười, vô cùng cung kính nói: “Cậu chủ, Duy Đức không dám”.

“Làm cũng làm rồi, còn cái gì mà dám với không dám”. Giọng nói của Mặc Tây Quyết rất lạnh lùng, “Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Duy Đức nhìn Ngôn Tiểu Nặc một cái, nhẹ nhàng nói: “Cận Phượng Anh chết rồi”. Mặc Tây Quyết thờ ơ nói: “Ồ, chuyện ông muốn báo cáo là chuyện này?”

Quản gia Duy Đức tiếp tục nói: “Có người làm chết trong lâu đài, cảnh sát sẽ đến điều tra”.

“Nói như thế nào thì làm như vậy, ông theo tôi bao nhiêu năm nay rồi, còn cần tối dạy ông sao?” Mặc Tây Quyết bê tách cà phê lên, uống một ngụm cappuccino, “Nên làm thế nào thì làm thế ấy”.

“Vâng”. Duy Đức nhận được lời xác nhận của Mặc Tây Quyết thì vội vàng đi xử lý hậu sự.

“Đợi một chút!” Ngôn Tiểu Nặc gọi Duy Đức lại, hỏi: "Cái gì là nên làm thế nào thì làm thế ấy?”

Duy Đức nói: “Cận Phượng Anh tự sát, phải qua tư pháp xác nhận rồi mới có thể hỏa táng”.

Đường Mạt Ưu chấn động nhìn về Ngôn Tiểu Nặc, sắc mặt không thể tin được: “Tiểu Nặc, cô thật sự đã tiễn cô người làm đó lên tây thiên à?”

Ngôn Tiểu Nặc gật gật đầu, do dự cả nửa ngày mới từ trong túi lấy ra một túi thuốc màu trắng.

Mặc Tây Quyết mở to mắt nhìn, nhìn lên Ngôn Tiểu Nặc hỏi: “Đây là thế nào? Sao thuốc lại ở đây?”

Ngôn Tiểu Nặc trầm mặc một hồi lâu mới mở miệng nói: “Trước khi em vào đó thì đã đổi thuốc rồi”.

Mặc Tây Quyết há hốc miệng cứng lưỡi, “Em đổi thành thuốc gì?”

“Là thuốc giả chết mất trí mà em xin từ chủ Trình”. Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng nói, “Dù cho Cận Phượng Anh muốn chết, nhưng em vẫn không thể làm được việc đó, hy vọng sau khi cô ấy tỉnh lại, có thể quên đi tất cả đau khổ, tiếp tục sống tốt”.

Trong ánh mắt Duy Đức và Đường Mạt Ưu nhìn Ngôn Tiểu Nặc có chút gì đó khác biệt.

“Em cũng không biết em làm vậy là đúng hay sai". Ngôn Tiểu Nặc rủ mặt xuống, “Nhưng, dù thế nào đi chăng nữa em cũng không thể nhìn cô ấy chết như vậy được.

Trong gian phòng khách rộng lớn, là một khoảng trầm mặc.

Mặc Tây Quyết đứng lên, nói với Duy Đức: “Phía cảnh sát bên kia ông đích thân sắp xếp đi”. Dừng lại một chút, anh nói tiếp: “Đưa Cận Phượng Anh đến một nơi an toàn, cho cô ta tiền đủ để cô ta sống tiếp”.

Duy Đức cung kính tuân lệnh, nhìn Ngôn Tiểu Nặc một cái, ánh mắt mang theo sự bái phục, rồi mới quay người rời đi.

Ánh mắt Đường Mạt Ưu nhìn Ngôn Tiểu Nặc cũng thêm mấy phần khen thưởng: “Như vậy cũng tốt, ít nhất Cận Phượng Anh có một nơi có thể tự do hít thở, thay tim, thay nơi ở, có lẽ cô ấy có thể tìm lại được ý nghĩa cuộc sống”.

Ngôn Tiểu Nặc lại không hề nói gì, gương mặt cũng không có mấy tia vui vẻ.

Lời nói là vậy, nhưng cô ấy dù sao cũng mất đi những ký ức ấy, ký ức đau khổ, ký ức ngọt ngào, tất cả đều biến mất rồi. Đây rốt cục là tốt hay xấu đây?

Đây là lần đầu tiên Ngôn Tiểu Nặc gặp phải vấn đề sâu sắc mà xoắn xuýt như vậy, nhưng cô thực sự không có cách nào nhìn Cận Phượng Anh kết thúc sinh mệnh như vậy.

Dù cho là cô ích kỷ, cô thực tâm hy vọng Cận Phượng Anh có thể tiếp tục sống tốt.

Có thể cuộc đời cô ấy, sẽ có một thế giới khác.

Mặc Tây Quyết tiến về phía trước, ôm Ngôn Tiểu Nặc vào lòng, nhẹ nhàng an ủi cô: “Em đã trao cho Cận Phượng Anh một cơ hội bắt đầu lại cuộc sống, cũng xem như em đã bù đắp cho cô ta rồi”.

Ngôn Tiểu Nặc áp mặt vào ngực anh, thấp giọng nói: “Có lẽ là như vậy”.

Đường Mạt Ưu thấy vậy thì lặng lẽ tránh đi, anh ta định đi cùng với Duy Đức xử lý chuyện của Cận Phượng Anh.