“A...” Ngôn Tiểu Nặc thở dài một hơi, chuẩn bị xé bức tranh sắp thành hình xuống.
Tay cô lại bị Mặc Tây Quyết giữ chặt.
"Bức tranh vẽ khá đẹp, tại sao lại muốn vứt đi?" Ánh mắt của Mặc Tây Quyết hoàn toàn ngiêm túc.
“Đột nhiên cảm thấy không đẹp." Ngôn Tiểu Nặc nhìn vào mắt của anh thành thật trả lời.
“Đừng vì một chút không đẹp mà hoàn toàn phủ định nó. Từ từ chỉnh sửa rồi em sẽ có một kết quả ngoài ý muốn." Mặc Tây Quyết nói nhẹ nhàng.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn lên chiếc váy trên bức tranh với ánh mắt chăm chú.
Mặc Tây Quyết cũng không làm phiền cô, điện thoại của anh reo lên rồi anh bước ra ngoài phòng ngủ.
Ngôn Tiểu Nặc không chú ý tới điều này, tập trung suy nghĩ về cách thay đổi nó một cách nghiêm túc, nhưng lại nghe thấy giọng của Mặc Tây Quyết ngoài cửa.
Khi cô quay đầu lại, đã không còn ai ở phòng khách nữa, có lẽ anh có việc gấp ra ngoài rồi, vừa hay cô có thể từ từ suy nghĩ về tác phẩm.
Thời gian trôi đi một cách vô thức, Ngôn Tiểu Nặc xoa xoa cổ tay đang đau mỏi, bức tranh trên giá vẽ bị cô tô đi sửa lại, cuối cùng đã có một phác thảo tương đối hài lòng.
Mặc Tây Quyết nói rất đúng, thiết kế không tốt không nên dễ dàng từ bỏ, hãy nghĩ về nó từ một góc độ khác, và bạn sẽ nhận được kết quả khác nhau.
Bên ngoài cửa sổ mặt trời đã xuống, cô ngạc nhiên vì thời gian trôi đi quá nhanh cô nhanh chóng nhìn vào đồng hồ, đã 5giờ 10 phút rồi.
Ngôn Tiểu Nặc thay lên mình chiếc váy thiên nga màu vàng, vớ lấy chiếc điện thoại rồi vội vã ra khỏi cửa.
Trong chỗ đậu xe nhỏ trước cửa, chiếc Gambo mà Mặc Tây Quyết cho cô đang đậu đó, có điều cô không định sử dụng nó, vì sử dụng chiếc xe này không khác gì trực tiếp nói cho Mặc Tây Quyết rằng cô và Lục Đình đi ăn tối cùng nhau.
Cô phải đi bằng xe buýt, vừa đi được hai trạm dừng thì điện thoại của Lục Đình gọi tới.
“Lục học trưởng, em đang trên xe buýt số 97, anh chờ em một chút, em sắp tới rồi."
"Cả nhà hàng Saint Landis đã bị bao trọn rồi, không ai đặt được chỗ cả. Như vậy đi em xuống xe ở đường Đức Khê, anh ở đó chờ em.”
"Vâng."
Ngôn Tiểu Nặc thở phào nhẹ nhõm, may mà cô không bị đến muộn, nếu không sẽ thấy rất thất lễ.
Đến trạm xe buýt đường Đức Khê, Ngôn Tiểu Nặc vừa xuống xe thì nhìn thấy Lục Đình, Lục Đình nhìn cô mỉm cười xin lỗi, “Thật ngại quá, ở Sanit Landis đột nhiên gọi điện tới họ báo có người bao cả nhà hàng rồi, cũng không biết là ai, đành phải đi chỗ khác."
Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng mỉm cười và đáp: “Đi đâu ăn cũng được ạ, Lục học trưởng không cần khách sáo."
Lục Đình thấy cô không buồn, anh nhẹ nhõm cười, “Ở đây có một nhà hàng cũng khá ngon, mặc dù không bằng Saint Landis nhưng khẩu vị món ăn rất ngon."
“Lục học trưởng biết nhiều thật đấy” Ngôn Tiểu Nặc vừa đi vừa nói với anh.
Lục Đình thấy trong đôi mắt trong sáng của cô có ý cười, liền biết lời cô nói là thật lòng, "Bình thường anh hay đi ăn cùng ba mẹ vì vậy biết được chút ít."
Người trong nhà hàng không nhiều, nhưng giá các thực đơn trên menu thì cực đắt, có rất nhiều món mà Ngôn Tiểu Nặc chưa từng thấy.
Ngôn Tiểu Nặc xem danh sách thực đơn từ đầu tới cuối, đều không chọn được món nào, vì cô không hiểu gì về tên món ăn trên thực đơn, ảnh món ăn bên cạnh thì toàn là những thứ cô chưa thấy bao giờ.
Cô chầm chậm lật thực đơn rồi ngước đầu nhìn Lục Đình, chỉ thấy anh xem rất nghiêm túc như chuyên gia vậy.
Người phục vụ đứng bên cạnh nhìn Ngôn Tiểu Nặc với ánh mắt coi thường bắt đầu có chút khinh bỉ.
Lục Đình nhìn vào mắt phục vụ, ánh mắt bình thường, nhẹ nhàng báo vài thực đơn cho nhân viên phục vụ, và người phục vụ nhanh chóng ghi lại thực đơn trên máy tính bảng.
“Là do anh không chu đáo, bình thường em ít ra ngoài, anh nên đặt trước vài món ăn mới đúng." Nụ cười của Lục Đình khiến người ta cảm thấy như cơn gió xuân.
Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng lắc đầu, “Cám ơn anh, Lục học trưởng."
Lục Đình cười nhẹ nhàng, đổi chủ đề nói chuyện, “Bộ váy này làm cho em rất tươi tắn và thanh lịch quả thật nó rất hợp với em."
Bộ váy này là do Mặc Tây Quyết chọn cho cô, đến giờ cô vẫn không hiểu vì sao anh lại dành thời gian để chọn váy rồi tạo kiểu tóc cho cô.
"Thật sao?" Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu nhìn lại bộ váy đang mặc trên người, “Em nghĩ cũng tạm được, Lục học trưởng cũng hiểu nhiều về thời trang thật.”
“Anh cũng học khoa thiết kế, bộ trang phục này ngày trước anh nhìn thấy trên tạp chí, chỉ là thấy em mới chính là chủ nhân đích thực của bộ trang phục này." Lời của Lục Đình tràn đầy âu yếm.
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười: “Lục học trưởng anh quá khen rồi, chỉ là đáng lẽ hôm nay em mời anh dùng bữa tối mới đúng, dù sao anh cũng giúp đỡ em chuyện lớn như vậy."
"Anh cũng không nghĩ rằng sự việc lại được giải quyết thuận lợi như vậy, thực sự cảm ơn thì phải là cảm ơn ba mẹ anh mới đúng." Nụ cười của Lục Đình càng sâu hơn.
"Nhưng nếu không có sự giúp đỡ của anh, em chỉ sợ tổng giám đốc Lục sẽ không để ý đến em” Ngôn Tiểu Nặc nói, “Điều này em hiểu.”
Một chút bất ngờ loé lên trong mắt của Lục Đình, nhưng ngay lập tức anh biến cơn sốc đó thành một nụ cười dịu dàng, “Em là cô gái biết cảm ơn nhất mà anh từng gặp."
"Thật sao? Gia đình dạy em phải biết ơn” Ngôn Tiểu Nặc cười nhẹ nhàng trả lời.
Lục Đình gật đầu, lúc này nhân viên phục vụ mang đến hai loại đồ uống đặc biệt, Lục Đình lấy một cốc màu đỏ cho Ngôn Tiểu Nặc, "Lựu và Berry Squeeze.”
"Lựu đỏ Berry?" Ngôn Tiểu Nặc bối rối hỏi: “Nhưng hình như vừa nãy em không nhìn thấy cái tên này."
"Thực ra đó là tên cuộc hẹn của đá Ruby."Lục Đình cười nói, “Đồ ở đây đều như vậy, lấy bừa tên."
Ngôn Tiểu Nặc nhếch mép cười và chớp mắt, “Em không biết người phục vụ có bị vẹo mũi khi nghe thấy điều này không."
Lục Đình nhìn nụ cười của cô, đôi mắt hoa đào rực rỡ và còn có một má lúm đồng tiền nông trên má, rất giống những gì trong ký ức của anh, anh bất giác có chút choáng váng.
"Hựm, Lục học trưởng, em..." Ngôn Tiểu Nặc có chút xấu hổ khi thấy dáng vẻ như vậy của anh, "Em thất lễ rồi."
Lục Đình lắc đầu, có một biểu cảm trang trọng trong đôi mắt dịu dàng của anh, “Không có, em như vậy rất tốt, thực sự rất xinh."
Ngôn Tiểu Nặc không biết nên nói gì, vì cô chưa từng nhìn thấy Lục Đình trang trọng như vậy.
"Ý của anh là, muốn cười thì nên cười ra, không cần phải để ý tới người khác nghĩ gì, không phải sao?"
Muốn cười nên vui vẻ cười...
Ngôn Tiểu Nặc tự nhiên nghĩ đến Mặc Tây Quyết, từ khi gặp anh ấy, tất cả buồn vui hờn giận của cô đều không còn do cô làm chủ, tâm trạng của cô có chút ưu tư.
"Anh nói năng đường đột rồi, xin lỗi em." Lục Đình nhìn thấy ánh mắt buồn bã của cô liền nhanh chóng xin lỗi.
Ngôn Tiểu Nặc liền ngước đầu lên, "Không phải đâu, Lục học trưởng, là do em"
“Có phải có gì chuyện gì làm em buồn phải không?"
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu.
“Không muốn nói ra cũng không sao, nếu như anh có thể giúp được gì, em đừng ngại cứ nói với anh.”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, trong ánh mắt cô tràn đầy cảm kích.
Nhân viên phục vụ dần dần đã mang lên đủ thực đơn, đối chiếu lại thực đơn rồi rất cung kính nói: “Thưa anh, thưa cô, đồ ăn đã mang lên đủ, mời dùng ạ."
Lục Đình nhẹ nhàng nói một câu cảm ơn, rồi nói với Ngôn Tiểu Nặc: "Những việc không vui tạm thời đừng nghĩ tới, ăn xong bữa tối này rồi sẽ nói tiếp."
Ngôn Tiểu Nặc cười rồi cầm nĩa và dao lên, trông cô cầm dao và nĩa cũng rất loạn, Lục Đình nhìn liếc qua rồi cúi đầu vờ như không nhìn thấy.
Cũng may tâm trạng của Ngôn Tiểu
Nặc tốt lên một chút và cô thưởng thức món ăn một cách ngon miệng, khẩu vị của thức ăn rất thanh đạm, nhưng hương vị màu sắc rất đầy đủ, cô lén lút ngước đầu lên nhìn Lục Đình một cái, thấy anh thanh lịch như một vị hoàng tử.
Mà dáng Mặc Tây Quyết ăn cơm cũng rất thanh lịch, nhưng tốc độ rất nhanh, không giống như hoàng tử mà giống như hoàn thành nhiệm vụ ăn cơm vậy, không những như vậy, khi anh ăn còn hay để ý đến cô nữa.
Ngôn Tiểu Nặc lắc nhẹ đầu, tại sao cô lại nghĩ đến Mặc Tây Quyết chứ, dường như cô sắp bị hình ảnh của anh che lấp rồi, thậm chí ăn một bữa cơm cũng không yên.
"Lục học trưởng, em vào nhà vệ sinh một chút." Ngôn Tiểu Nặc nói xong rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Ngôn Tiểu Nặc đứng trước chậu rửa mặt trong nhà vệ sinh, dòng nước mát lạnh chảy qua tay cô, khiến tâm
trạng của cô cũng tốt lên một chút, sau khi lau tay khô xong cô quay người rời đi.
Sắc trời bên ngoài mỗi lúc một tối, cũng không biết bây giờ là mấy giờ rồi, cô đột nhiên muốn đi vê.
Cô ngồi lại vào chỗ, đang định nói điều gì, Lục Đình đưa điện thoại ra nói với cô một tiếng “Xin lỗi”, rồi đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại.
Một lúc sau Lục Đình quay lại, nhưng lại có chút bối rối, Ngôn Tiểu Nặc hiểu ý anh liên mở miệng nói: “Em ăn đủ rôi, còn anh thì sao Lục học trưởng?”
“Anh cũng ăn đủ rồi, hay là anh đưa em vê nhà nhé?” Lục Đình nhẹ nhàng nói.
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, “Không cân đâu, Lục học trưởng, em tự vê được,anh có việc cứ vê trước đi.”
Lục Đình nghĩ một lúc, “Vậy em vê đến nhà thì báo tin nhắn cho anh, anh
thật sự xin lỗi, có việc gấp, mong em bỏ qua cho anh..
“Không sao đâu, Lục học trưởng.” Ngôn Tiểu Nặc cười an ủi anh, “Em tự vê sẽ không có chuyện gì đâu.”
Lục Đình gật đầu, rồi cùng Ngôn Tiểu Nặc cùng đi ra cửa, anh ngôi lên xe rồi bày tỏ xin lỗi với Ngôn Tiểu Nặc một lân nữa và lái xe đi.
Ngôn Tiểu Nặc mở ví ra xem, thật đen, trong ví ngay cả một đồng xu cũng không có, trời ơi! Thể này thì cô vê nhà kiểu gì?
Kiểm tra điện thoại của mình thì bị hết pin tắt máy rồi, cô không để ý điện thoại bị tắt máy từ lúc nào.
Có phải đây là cách để cô vê nhà?
Xe buýt đến đây sau khi đi qua 6, 7 trạm hay 7, 8 trạm gì đó, cô thậm chí không thể nhớ được có bao nhiêu đoạn đường phải rẽ, cô về kiểu gì đây?
Ngôn Tiểu Nặc đi tới trước trạm xe, quyết định thử vận may mắn, có lẽ tài
xế xe buýt sẽ ra tay giúp đỡ.
Một lúc sau, một chiếc xe số 97 dừng lại trước mắt cô, cô lấy hết can đảm để bước lên.
Mặc dù người khá đông, nhưng cô không cho tiên xu vào trong hộp rồi đi cuối cùng, cuối cùng cũng bị bác tài xế phát hiện, “Này, cô gái mặc chiếc váy màu vàng, cô vẫn chưa cho tiền vào!”
Ngay lập tức, ánh mắt của mọi người đều hướng về cô, Ngôn Tiểu Nặc quay người lại ngượng cười: “Bác tài, cháu xin lỗi, cháu hết tiên rồi, bác có thể...”
Bác tài xế hiểu ý cô, xua xua tay, Ngôn Tiểu Nặc thở phào, cúi đầu đi về phía sau, không dám nhìn vào ánh mắt xa lạ của những người xung quanh.
Cửa sổ mở toang, gió từ bên ngoài thổi lên mặt cô, khiến cho tâm trạng hồi hộp dịu đi rất nhiều.
Tạ ơn trời đất cuối cùng cô cũng không phải đi bộ vê nhà.