Ngôn Tiểu Nặc đi dạo như mọi ngày, sau đó nói chuyện phiếm với cô người làm: “Nghe nói người lấy trộm hợp đồng bị bắt rồi à?”
Cô người làm hơi kinh ngạc, cô Ngôn trước nay đều không hỏi nhiều về việc trong lâu đài, sao giờ lại đột nhiên hỏi đến?
Trong đầu lóe lên, cô ấy lại cảm thấy bản thân nghĩ nhiều rồi, việc này lại có liên quan đến danh dự của cô Ngôn, ai lại không để ý danh dự của bản thân chứ?
Hơn nữa cậu chủ đã từng dặn dò, dám làm trái ý của cô Ngôn, sẽ phải chịu tội.
Cô người làm vội vàng cung kính trả lời: “Vâng, quản sự đang xử lý rồi, là Tiêu Phi, thì ra cô ấy chính là người phụ trách thư phòng”.
Ngôn Tiểu Nặc nghe cô người làm ngoan ngoãn trả lời, thì mỉm cười, xem ra mục đích của bản thân đã đạt được rồi, cô lại hỏi: “Nếu đã được phụ trách nơi quan trọng như thư phòng, thì cô Tiêu Phi ấy chắc phải có năng lực lắm đúng không?”
Cô người làm gật đầu: “Cô ấy rất lợi hại, làm việc cẩn thận nghiêm túc, tư duy tỉ mỉ, hẳn nào có thể làm ra việc như thế”. . ngôn tình hài
Ngôn Tiểu Nặc bỗng không nói chuyện nữa, thận trọng, tư duy tỉ mỉ, đây vốn dĩ là phẩm chất tốt, đáng tiếc lại dùng không đúng đường.
“Cô biết hiện tại Tiêu Phi ở đây không?” Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng hỏi.
Cô người làm trả lời: “Ở trong căn phòng nhỏ phía sau vườn, từ ngày toàn nhà phía sau bị sửa thành vườn hoa, thì những người mắc lỗi đều bị nhốt ở đớ:.
Ngôn Tiểu Nặc gật nhẹ đầu, sau đó dặn dò cô người làm: “Đưa tôi đi gặp Tiêu Phi đi”.
Cô người làm mở to mắt, rõ ràng không tình nguyện đi: “Cô Ngôn, chỗ đó, cô đừng nên đi thì hơn”.
Nụ cười của Ngôn Tiểu Nặc từ từ mất đi, “Tôi muốn hỏi cô ta mấy câu, không được sao?”
Giọng nói của cô nghe rất ôn hòa, nhưng lại ẩn chứa ý lạnh như dao, khiến cho cô người làm không thế không đồng ý: "Vâng, cô Ngôn”.
Ngôn Tiểu Nặc và cô người làm cùng đi đến căn phòng nhỏ ở khu vườn phía sau, người vệ sĩ canh gác ở cửa thấy Ngôn Tiểu Nặc đến thì lộ ra vẻ mặt khó xử.
“Tôi chỉ nói mấy câu với Tiêu Phi thôi, quản gia Duy Đức và Mặc Tây Quyết đều không có ở lâu đài, tôi sẽ không để mọi người phải khó xử đâu”.
Những người vệ sĩ nhìn nhau, ai cũng biết trong lâu đài này người phụ nữ ở trước mặt hiện giờ còn quý báu hơn cả cậu chủ của bọn họ, sao dám làm trái?
Cứ thế Ngôn Tiểu Nặc thuận lợi vào gặp Tiêu Phi.
Trong căn phòng đóng kín, căn bản không thông gió, Ngôn Tiểu Nặc vừa mở cửa thì một mùi rất khó ngửi ập tới.
Người vệ sĩ đưa cho Ngôn Tiểu Nặc một cái khẩu trang, tốt bụng nhắc nhở cô: “Cô Ngôn, sức khỏe cô không tốt, đeo cái này vào đi”.
Ngôn Tiểu Nặc nhận lấy chiếc khẩu trang đeo lên, mỉm cười với người vệ sĩ nói lời cảm ơn rồi mới đi vào phòng.
Ở góc tường, một người con gái lếch thếch đến không thể lếch thếch hơn được ngồi đó, bởi vì mồ hôi và dầu mỡ trên mặt hòa trộn rơi vào trong mắt, mắt cô ta bị châm chích đau đớn đến nước mắt cứ chảy mãi, càng thêm thê thảm.
Ngôn Tiểu Nặc không nhìn rõ, nhưng cũng biết những ngày tháng ở đây tuyệt đối không dễ dàng gì.
Cô người làm mang đến cho cô một cái ghế mềm mại, sau đó một hàng vệ sĩ đi vào đứng phía sau Ngôn Tiểu Nặc.
Tiêu Phi sớm đã nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu, động đậy cơ thể.
Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy tiếng xích sắt, thì ra chân tay Tiêu Phi đều bị xích lại, cô không suy nghĩ nhiều, nói với mấy người vệ sĩ: "Mời mọi người ra ngoài canh gác, tôi có mấy lời muốn hỏi cô ấy”.
Người vệ sĩ tiến lên kiểm tra dây xích trên tay Tiêu Phi, sau xác định cô ta không thể làm bị thương đến Ngôn Tiểu Nặc thì mới nghe lệnh ra khỏi căn phòng.
“Cô đến rồi”.
Ngôn Tiểu Nặc bình thản nói: “Tiêu Phi, lâu rồi không gặp, không ngờ rằng, cô lại làm người hầu trong lâu đài Đế Quốc, tại sao tôi chưa từng gặp cô nhỉ?”
Tiêu Phi cười, giọng nói khàn đặc khó nghe: “Bởi vì lúc cô ở trong lâu đài Đế Quốc, thì tôi vẫn chỉ là một đứa người hầu bậc thấp nhất phụ trách quét dọn vườn hoa mà thôi, đợi cô rời khỏi rồi, tôi mời từ từ được chuyển đến thư phòng, lúc đó thì vừa đúng lúc cô quay lại”.
Ngữ khí Ngôn Tiểu Nặc càng thêm bình thản: “Vì thế cô liền liên lạc với Ngôn Uyển Cừ?”
“Là cô ta chủ động tìm tôi”. Tiêu Phi nói, “Cô ta bảo tôi ở trong lâu đài Đế Quốc giám sát hành động của cô, thuận tiện giúp cô ta tìm mấy điểm yếu của cô”.
Ngôn Tiểu Nặc thong dong nói: “Vì thế cô mới lấy trộm tập tài liệu kia ra ngoài?”
Tiêu Phi không nói gì, mím chặt môi.
Ngôn Tiểu Nặc tiếp tục nói: “Tiêu Phi, ông nội cô, bố cô, chú của cô, bọn họ đã bỏ không ít sức lực cho tập đoàn Diệu Hoa, vụ nổ đó, chỉ còn lại anh trai cô ở lại Diệu Hoa”.
Tiêu Phi vẫn không nói gì, trong cổ họng phát ra tiếng “u u”, nước mắt rơi xuống càng nhiều.
Ngôn Tiếu Nặc ngừng lại, gọi cô người làm vào, “Bây giờ cô đến phòng ngủ của tôi, lấy một tập tài liệu ở trong ngăn cuối cùng của ngăn kéo tủ đầu giường bên tay phải qua đây, rồi tìm ai đó lau rửa cho Tiêu Phí”.
Cô người làm vội vàng đi thực hiện, đi tới cửa, cô ấy chỉ vào một cô người làm khác nói: “Cô Ngôn nói rồi, cô đi lấy chút nước đến lau rửa cho Tiêu Phi đi”.
Vừa nghe thấy là Ngôn Tiểu Nặc dặn dò thì cô người làm bị chỉ thị kia lập tức đi làm ngay.
Rất nhanh thì có người đi vào rửa mặt cho Tiêu Phi, dầu mỡ trên mặt được rửa sạch sẽ, Tiêu Phi cũng có thể mở mắt nhìn mọi thứ như bình thường.
Ngôn Tiểu Nặc gật gật đầu, nói với cô người làm: “Làm phiền cô rồi, cô đi làm việc của mình đi”.
Căn phòng lại chỉ còn lại hai người bọn họ, Tiêu Phi nhìn thấy tập tài liệu trên tay Ngôn Tiểu Nặc, hỏi một cách hoài nghỉ: “Tập tài liệu này là cô muốn lấy cho tôi xem à?”
“Đương nhiên”. Ngôn Tiểu Nặc nói, sau đó vất tập tài liệu xuống trước mặt Tiêu Phi.
Tay Tiêu Phi mặc dù bị xích, nhưng vẫn có thể lật dở tài liệu.
Ngôn Tiểu Nặc không nhìn thấy được biểu cảm trên gương mặt Tiêu Phi, qua một lúc, chỉ nghe thấy một tiếng kêu đau đớn của Tiêu Phi.
Một tiếng kêu rách ruột rách gan, khiến cho vệ sĩ đứng ở cửa cũng run lên một chút, dù cho là tiếng của ma nữ cũng chỉ dọa người như thế này.
Còn Ngôn Tiếu Nặc sớm đã biết được kết quả như thế này, đợi Tiêu Phi khóc đủ rồi cô mới mở miệng: “Tiêu Phi, bây giờ thì cô biết rồi chứ?”
Tiêu Phi không nói thành lời, chỉ ho từng cơn từng cơn.
Ngôn Tiểu Nặc đứng lên, từ từ quay người, “Tiêu Phi, tôi không trách cô, anh trai cô bị Ngôn Ngọc Thanh sai người lừa anh cô một số tiền lớn, anh cô vì muốn trả nợ, mới lấy số cổ phần ít ỏi của anh ta ở Diệu Hoa ra thế chấp, nhưng vẫn không đủ để trả. Cô vì anh cô mà đi ăn cắp bản hợp đồng ấy, cô có cái khó của cô”.
“Ông nội cô, bố cô và chú cô, ba người bọn họ, một lòng vì Diệu Hoa, vì Diệu Hoa mà cống hiến không ít, Ngôn Ngọc Thanh tham lam cố phần không nói, càng muốn loại trừ hòn đá ngáng đường, mới lên kế hoạch vụ nổ ấy”.
Tiêu Phi ở phía sau đã không còn sức mà khóc ra nữa, chỉ nằm trên nền đất, tuyệt vọng rơi nước mắt.
Giọng nói Ngôn Tiếu Nặc rất dịu dàng, “Tiêu Phị, tôi vẫn còn một việc muốn hỏi cô, lúc đó tôi đã ký vào trang cuối cùng của bản hợp đồng tên của Ngôn Uyển Cừ, vậy tại sao bản hợp đồng đó của cô lại là kí tên Ngôn Tiểu Nặc?”
Toàn thân Tiêu Phi chấn động.
“Cô có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?” Giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc rất dịu dàng, nhưng lại có một loại cảm giác khó mà phản kháng.
Tiêu Phi từ từ ngồi lên, một lúc lâu sau, cô ta mới nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Thực ra bản hợp đồng thực sự sớm đã bị Mặc Tây Quyết hủy rôi!"
Gương mặt bình thản của Ngôn Tiếu Nặc cuối cùng cũng thay đổi rồi, cô sửng sốt quay đầu hỏi: “Cô nói gì?”
“Rất lâu trước đây, Mặc Tây Quyết đã hủy bản hợp đồng đó rồi!” Tiếng nói của Tiêu Phi đột nhiên vút lên, “Anh ta làm như vậy là muốn nói với tất cả những người trong lâu đài này, từ trên xuống dưới, chỉ có duy nhất Ngôn Tiểu Nặc cô mới là người đó, chỉ có cô mới có thể có được danh phận đó!”
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy ngón tay mình đang không ngừng run rẩy, cô cố gắng khống chế cảm xúc của bản thân, một câu cũng không nói.
Tiêu Phi đột nhiên cười lên, nụ cười thê thảm: “Chỉ là quản gia Duy Đức còn chưa kịp hủy bản hợp đồng điện tử thì lại bị thương phải dưỡng thương, nên mới bị tôi tìm ra”.
Ngôn Tiểu Nặc đứng ở đó, một câu cũng không nói, cảm xúc trong mắt cô phức tạp khó nói.
“Tình cảm Mặc Tây Quyết đối với cô, cái đồ ngu ngốc như cô rốt cuộc có biết hay không!” Tiêu Phi lại nói thêm một câu, mà câu nói này như rút cạn sức lực của cô ta, cô ta đau đớn gập người xuống, không ngừng ho khan.
Ngôn Tiểu Nặc không tiến lên mà cũng không rời đi, rất lâu sau, Tiêu Phi không còn ho nữa, cô mới hỏi Tiêu Phi: “Cô còn muốn sống không?”
Tiêu Phi sửng sốt ngẩng đầu: “Cô nói cái gì?”
Ngôn Tiểu Nặc không nói một câu thừa thãi: “Tôi có thể giữa mạng sống cho cô, nếu cô muốn sống, thì nói với tôi một tiếng, cô cứ suy nghĩ đi”.
“Với địa vị hiện giờ của cô trong lâu đài, giữ mạng sống cho tôi đơn giản như nhấc tay lên mà thôi”. Tiêu Phi nói: “Cô có điều kiện đúng không?”
Ngôn Tiểu Nặc cười nhạt: “Tiêu Phi, cô có thể tránh được con mắt của bao nhiêu người, thành công ăn cắp được tài liệu quan trọng như vậy từ máy tính của quản gia Duy Đức, có thể thấy được bản lĩnh của cô khiến người ta kinh ngạc, khó trách từ bé đến lớn, thành tích cũng tốt, năng lực cũng tốt, tôi lúc nào cũng ở dưới cô”.
Tiêu Phi cắn môi nhìn cô nói.
Ngôn Tiểu Nặc từ từ đi tới trước mặt Tiêu Phi, dùng âm thanh mà chỉ hai người có thể nghe thấy hỏi cô ta: “Tiêu Phi, lâu đài lớn như thế này, sao lại có thể không có đường hầm bí mật nào chứ? Nếu không dựa vào một cô người làm như cô, muốn đi ra khỏi cống lớn của lâu đài này, căn bản không có khả năng, đô cô mang theo lập tức sẽ bị tịch thu. Cô rốt cuộc đã thân không biết quỷ không hay mang đồ ra ngoài bằng cách nào?”
Tiêu Phi ngẩng đầu nhìn Ngôn Tiểu Nặc, trong ánh mắt chứa đựng sửng sốt và sợ hãi, trong ấn tượng của cô, mặc dù Ngôn Tiểu Nặc thông minh, nhưng tâm tư đơn thuần, cô không bao giờ suy nghĩ tỉ mỉ như thế, rõ ràng là không rớt đi dù chỉ một giọt nước!
“Ngôn Tiểu Nặc, cô muốn tôi nói cho cô biết cách trốn khỏi lâu đài?”
“Không tồi, tôi có thể cho cô thời gian ba ngày để suy nghĩ, qua ba ngày, thì cô chỉ có một con đường”.
Tiêu Phi nhìn lên gương mặt băng giá của Ngôn Tiểu Nặc cười khổ, “Có lẽ, thực sự đả kích khiến con người ta trưởng thành, tôi không ngờ rằng Ngôn Tiểu Nặc cũng sẽ nói ra những lời như thế, làm ra việc như thế này”.
Ngôn Tiểu Nặc không có tâm trạng ở đây đàm đạo với Tiêu Phi về nhân tình thế thái, cô chỉ nói: “Tiêu Phi, cô suy nghĩ xong rồi thì đến bảo với tôi, tôi tin cái việc nhỏ này cô có thể làm được”.
Cô quay người, kêu cô người làm ở bên ngoài vào.
Cô người làm vội vàng đi vào, nhưng cả quá trình đều cúi đầu không dám nhìn lung tung, đỡ Ngôn Tiểu Nặc đi ra. Ngôn Tiểu Nặc vừa ra khỏi cửa, thì nói với cô người làm: “Cô hãy tắm cho cô ấy một cái, hai ngày này cho cô ấy ăn ngon ngủ ngon, về phần quản gia Duy Đức tôi sẽ đích thân nói”.
Cô người làm vẫn có chút lo lắng, nghi ngờ nói: “Nhưng nhỡ cô ta lại lợi dụng thời cơ chạy mất...”
“Cô ấy sẽ không chạy đâu”. Ngôn Tiểu Nặc bình thản nói.