Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 213: Không kịp nữa rồi 




Phó Cảnh Thâm nghĩ cả nửa ngày, hỏi Ngôn Tiểu Nặc: “Chẳng lẽ là Mặc Tây Quyết?”

“Không thể nào, anh ấy không biết việc này”. Ngôn Tiểu Nặc lập tức phủ định khả năng này.

Phó Cảnh Thâm bình tĩnh nói: “Cô thực sự quá xem thường Mặc Tây Quyết rồi, cô cho rằng cô không nói thì anh †a sẽ không biết sao?”

Ngôn Tiểu Nặc nói một cách căng thẳng: “Nếu là Mặc Tây Quyết thì anh ấy sẽ đem bà ngoại tôi đi đâu?”

Phó Cảnh Thâm và Đường Mạt Ưu nhìn nhau, Phó Cảnh Dao nhíu mày nói: “Sức khỏe của bà ngoại cậu vốn đã không tốt, lại trải qua đợt vật lộn vừa rồi, chắc chắn là phải mời bác sĩ xem bệnh”.

Mắt Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên sáng lên, nói: “Tớ biết rồi, chúng ta mau đi!”

Thánh Lan Địa đã đang ở trong cảnh giới và sự chuẩn bị cao nhất, Mặc Tây Quyết đang định vào phòng bệnh thăm Lâm Nam Âm, thì bị bác sĩ ngăn lại: “Cậu Mặc, xin dừng bước”.

Đôi mắt đen láy của Mặc Tây Quyết lóe lên một tia hoài nghi: “Sao vậy?”

Bác sĩ không dám giấu diếm: “Bà ấy trúng phải độc “Thiên Cơ”

Mắt Mặc Tây Quyết mở to, lạnh lùng nói: “Trúng độc? Sao lại trúng độc được?”

Ánh mắt bác sĩ rất căng thẳng: “Thời gian trúng độc rất ngắn, mà độc tính lại cực kì mạnh, nội trong hai mươi phút mà không có thuốc giải thì không ai có thể cứu được nữa”.

“Vậy thì các người mau đi nghĩ cách chế thuốc giải đi!” Giọng nói của Mặc Tây Quyết mang theo sự khủng hoảng không thể che giấu được, “Không cần biết phải trả giá như thế nào, nhất định phải giữ được mạng sống”.

Bác sĩ không dám nói nhiều, vội vàng cố gắng hết sức để cứu Lâm Nam Âm.

Bàn tay Mặc Tây Quyết ấn lên khung kính cửa sổ, vầng trán tuấn mỹ toát ra một lớp mồ hôi lạnh, nếu mà Lâm Nam Âm xảy ra chuyện, vậy thì Ngôn Tiểu Nặc...

Trái tim anh siết lại, cánh tay trước nay đều rất trầm ổn thì đột nhiên bắt đầu hơi run rẩy, cho dù phải đối mắt với sự việc khó xử lý đến mức nào thì cũng chưa từng như thế này.

Ngôn Tiểu Nặc...Ngôn Tiểu Nặc.

Mặc Tây Quyết nắm chặt các đầu ngón tay, thầm gọi tên cô trong lòng, sớm đã trải qua biết bao sóng gió.

Một lúc sau bác sĩ mở cửa bước ra.

Thần sắc Mặc Tây Quyết gấp gáp, giọng nói càng trở nên lạnh hơn: “Như thế nào rồi?”

Bác sĩ lắc đầu: “Muốn giải được loại độc Thiên Cơ này, Sợ rằng phải mời thầy Trình Tư Diễm hoặc là đồ đệ của ông ấy đến mới có thể”.

“Trình Tử Diễm ở tận Iceland, Đường Mạt Ưu trước nay tung tích bất định, lúc này làm sao mà tìm được?” Mặc Tây Quyết túm lấy cổ áo bác sĩ, “Cứu người đi, nghe thấy không hả!”

“Cậu Mặc”. Gương mặt bác sĩ đầy khó xử, “Không phải chúng tôi không muốn cứu người, mà là loại độc Thiên Cơ này vô cùng đau đớn, bệnh nhân đã không trụ được nữa rồi”.

Giọng nói Mặc Tây Quyết lạnh như kim loại: “Các người nghĩ cách cứu người đi, tôi đi xem thế nào”.

“Cậu Mặc, không được đâu”. Bác sĩ vẫn muốn ngăn Mặc Tây Quyết lại, “Độc Thiên Cơ quá mạnh, bệnh nhận hiện tại gần như đã mất hết thần trí rôi..."

Lời còn chưa nói hết thì Mặc Tây Quyết đã vào trong phòng bệnh.

Thấy nhiều biết rộng như Mặc Tây Quyết mà nhìn Lâm Nam Âm trong lúc này cũng bị dọa cho giật mình.

Mặc Tây Quyết ổn định tinh thần rồi đi tới đó.

Lâm Nam Âm đã đang trong trạng thái phát cuồng, thấy người đi vào thì lập tức lao đến. Mặc Tây Quyết đưa tay ngăn bà ấy lại, lạnh lùng hỏi: “Bà là bà ngoại của Ngôn Tiểu Nặc đúng không?”

Vừa nghe thấy ba từ “Ngôn Tiểu Nặc”, ánh mắt Lâm Nam Âm liền có chút tỉnh táo: “Tiểu Nặc? Tiểu Nặc đâu?”

“Cô ấy rất tốt". Mặc Tây Quyết nói, “Bà yên tâm, tôi sẽ tìm được thuốc giải để giải độc cho bà nhưng bà phải đồng ý với tôi là nhất định phải tiếp tục gắng gượng, vì Ngôn Tiểu Nặc, thì bà cũng phải gắng gượng tiếp”.

Mắt Lâm Nam Âm chảy xuống hai hàng nước mắt, hai tay không ngăn được mà run rẩy: “Rất, rất khó chịu”.

Mặc Tây Quyết cảm thấy trái tim nghẹn ứ rất khó chịu, liên nói: “Vì bà, cô ấy đã tình nguyện buông bỏ tôi, vì thế tôi quyết không để bà buông bỏ chúng minh!”

Cơ thể Lâm Nam Âm chấn động, nghẹn ngào nói: “Cậu là...Mặc Tây Quyết?”

“Phải, là tôi”. Mặc Tây Quyết gật gật đầu.

Lâm Nam Âm đột nhiên cười, nụ cười ôn tồn thâm thiết, "Vậy thì tốt rồi, tốt rồi... Tiểu Nặc có cậu, thật tốt...

Mặc Tây Quyết thấy bà ấy như đang nói di ngôn, thì vội vàng đỡ lấy bà ấy.

Bên ngoài cửa Thánh Lan Địa, Ngôn Tiểu Nặc vừa xuống xe thì liền chạy ngay vào trong.

Nhất định có thể kịp, nhất định có thể! Bà ngoại nhất định có thể đợi cô đến!

“Tiểu Nặc, cậu chạy chậm một chút!” Phó Cảnh Dao ở phía sau hổn hể gọi Ngôn Tiểu Nặc.

Ngôn Tiểu Nặc lại như không hề nghe thấy, thắng đường chạy đến phòng bệnh, nhưng lại nhìn thấy phòng bệnh đóng chặt, cô chạy đến gõ cửa: “Mở cửa! Mau mở cửa! Tôi mang thuốc giải đến!”

Cửa phòng mở ra, Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy Mặc Tây Quyết từ bên trong đi ra, không biết tại sao cô sững người một chút.

Ngôn Tiểu Nặc không nghĩ nhiêu được nữa, trực tiếp đi vào bên trong.

Mặc Tây Quyết ngăn cô lại: “Đừng vào đó…”

“Tại sao?” Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu hỏi anh, “Đường Mạt Ưu cho em thuốc giải, em phải mau chóng cho bà ngoại uống, không thì bà sẽ gặp nguy hiểm!"

Mắt Mặc Tây Quyết không nhìn cô, giọng nói của anh không thể nghe ra được bất cứ cảm xúc gì: “Không kịp rồi”.

Ngôn Tiểu Nặc hoàn toàn sững người, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào Mặc Tây Quyết: “Anh nói cái gì?”

Mặc Tây Quyết lại lặp lại một lần nữa: “Không kịp nữa rồi”.

“Không thể nào!” Ngôn Tiểu Nặc hét ra, cô đẩy Mặc Tây Quyết rồi chạy vào trong.

Mặc Tây Quyết ôm chặt lấy Ngôn Tiểu Nặc, áp mặt cô vào trong lòng mình, giọng nói mang theo đau đớn: “Đừng nhìn”

“Mặc Tây Quyết bỏ em ra!” Không biết Ngôn Tiểu Nặc lấy đâu ra sức mạnh, chốc lát đã vùng ra khỏi vòng tay Mặc Tây Quyết, bước thật nhanh đến trước giường Lâm Nam Âm.

Tay Ngôn Tiểu Nặc run lên không còn làm gì được nữa, dùng toàn bộ sức lực mới kéo được tấm vải trắng đang che trên mặt Lâm Nam Âm ra, nước mắt lập tức tuôn ra.

“Bà ngoại”. Ngôn Tiểu Nặc ôm lấy vai Lâm Nam Âm, giọng nói vô cùng dịu dàng, “Cháu đến rồi, chúng ta cùng nhau về nhà được không?”

“Về Liên Sơn, chúng ta không ở đây nữa, cháu nuôi bà, sẽ không để bất cứ người nào làm tổn thương bà nữa, Tiểu Nặc đã hứa, sẽ cùng bà sống một cuộc sống thật tốt, sẽ để bà được dưỡng già”.

Ánh mắt Ngôn Tiểu Nặc ngây dại, Mặc Tây Quyết tiến lên kéo cô lại, “Tiểu Nắc, bà đã mất rồi...”

“Bà chưa mất!” Ngôn Tiếu Nặc nghiêm nghị ngắt lời Mặc Tây Quyết, “Bà ngoại em chưa mất, chưa mất!”

Mặc Tây Quyết kéo Ngôn Tiểu Nặc đứng lên, đế cô đối diện với mình, nói từng câu từng chữ: “Bà đã mất rồi, em để bà an tâm...”

“Bộp!"

Một cái bạt tai giòn rã đánh xuống mặt Mặc Tây Quyết, Ngôn Tiểu Nặc hận đến mức mắt đỏ lên, nước mắt không khác gì chuỗi ngọc đứt dây: “Mặc Tây Quyết, tôi đã nói với anh là tôi không cần anh quản việc của tôi! Nếu không phải là anh, thì bà ngoại đã không bị chậm trễ thời gian giải độc! Ai bảo anh quản hả, ai bảo anh quản chứt”

Từng tiếng từng tiếng chất vấn, giống như con dao trong tay tử thần từng nhát đâm vào Mặc Tây Quyết, Mặc Tây Quyết cảm thấy giữa anh và cô dường như đã chết rồi.

Sự tuyệt vọng trước nay chưa từng có đã mạnh mẽ dìm chết hai người.

Bác sĩ vào phòng bệnh, chuẩn bị đưa thi thể của Lâm Nam Âm đi.

Ngôn Tiếu Nặc thấy các bác sĩ đi vào thì lập tức kéo họ lại, khổ sở cầu xin: “Đừng, đừng đưa bà đi, bà còn cứu được, xin các người hãy cứu bà!” Nói rồi cô nhìn về phía Đường Mạt Ưu đứng ở cửa, lập tức chạy đến kéo lấy tay Đường Mạt Ưu, “Anh Đường, anh là đồ đệ của Trình Tử Diễm, anh nhất định vẫn còn cách, còn cách để cứu bà ngoại tôi đúng không?”

Đường Mạt Ưu để mặc cô nắm tay mình, một hồi lâu anh ta mới nói: “Cô Ngôn, xin cô nén bi thương”.

Ánh sáng trong mắt Ngôn Tiểu Nặc từng chút từng chút mất đi, giống như ngọn nến bị đốt hết đến tận cùng.

Phó Cảnh Dao nhìn mà cảm thấy sợ hãi, kéo tay Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng gọi cô: “Tiểu Nặc, Tiểu Nặc...

Ngôn Tiểu Nặc hất tay Phó Cảnh Dao ra, quay người, ánh mắt tuyệt vọng như đã chết.

Mặc Tây Quyết nhìn bộ dạng này của Ngôn Tiểu Nặc thì tim đã tan nát không thành hình dạng rồi, anh kéo cô đến trước mặt mình, cầm chiếc dao phẫu thuật trên chiếc bàn bên cạnh nhét vào tay cô, rồi ấn vào tim mình.

Đường Mạt Ưu kinh ngạc kêu lên: “Mặc Tây Quyết anh làm gì vậy?”

Mặc Tây Quyết dường như không nghe thấy gì, đôi mắt đen láy chỉ nhìn vào Ngôn Tiểu Nặc: “Anh biết em hận anh, nếu giết anh có thế làm em vui, thì cứ đâm vào đây là được!”

Khớp tay Ngôn Tiếu Nặc đều trắng bệch, cô siết chặt con dao phẫu thuật sắc bén, thế nào cũng không xuống tay được.

Mặc Tây Quyết nhìn chằm chằm vào cô, ánh sáng trong đôi mắt đen sáng rực, giọng nói ấm áp hơn bao giờ hết: “Chỉ cần em không đau buồn thế này nữa, em cần mạng của anh anh cũng cho em”

Ngôn Tiểu Nặc cuối cùng cũng không chịu được nữa, buông tay, lưỡi dao phẫu thuật sắc bén lướt qua trái tim Mặc Tây Quyết, rạch ra một đường, trong chớp mắt máu tươi chảy xuống.

Cô đau khổ ôm lấy đầu mình, dựa vào bức tường lạnh ngắt trượt ngồi xuống, miệng không ngừng lặp đi lặp lại: “Các người đi đi, tôi không muốn gặp anh, tôi không muốn nhìn thấy anh!”

Mặc Tây Quyết quỳ một gối trước mặt cô, ôm người con gái đang đau khổ tột cùng vào lòng.

Đúng lúc này thì quản gia Duy Đức vội vàng chạy tới, thấy đám Phó Cảnh Dao đứng ở ngoài cửa, còn trong phòng bệnh lại là cảnh tượng như vậy, chớp mắt trái tim trầm xuống, “Sao vậy?”

Phó Cảnh Dao sớm đã khóc không thành tiếng rồi, quay người đi, không nhẫn tâm nhìn.

Đường Mạt Ưu và Phó Cảnh Thâm thở dài một hơi thật sâu, kể tóm tắt lại tình hình sự việc cho quản gia Duy Đức.

Quản gia Duy Đức như bị sét đánh trúng, ông ấy từ từ quay đầu lại nhìn Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc ôm lấy nhau ở góc tường, hốc mắt cũng từ từ thấm ướt.

Giọng nói Phó Cảnh Thâm lạnh lùng vô cùng: “Nhà Ngôn Ngọc Thanh đâu?”

Quản gia Duy Đức lắc đầu nói: “Chúng tôi đến trễ một bước, bọn chúng trốn hết rồi”.

Đường Mạt Ưu nghe trong thì lộ ra biểu cảm trầm tư, rồi hỏi: “Quản gia Duy Đức có thẻ đưa tôi đến hiện trường xem một chút không?”

“Cậu Đường đồng ý giúp đỡ ư?” Quản gia Duy Đức kinh ngạc hỏi lại, rồi gật đầu liên tiếp, “Anh đồng ý giúp đỡ thì tốt quá rồi”.

Đường Mạt Ưu nhìn thảm cảnh trong phòng bệnh, thở dài một hơi thật sâu: “Quản gia Duy Đức dẫn đường đi, có điều đến ông cũng chưa điều tra ra được, tôi nghĩ tôi cũng chưa chắc đã giúp được gì, nếu không có kết quả gì thì tôi sẽ mời chú An Mặc đến giúp cũng được”.

Duy Đức đã làm quản gia nhà họ Mặc hai mươi năm nay, đối với An Mặc, ông ấy ít nhiều cũng có chút hiểu biết.

Đêm tối năm đó, không có bất cứ manh mối nào có thể thoát khỏi con mắt của anh ta.

Gần như không một chút do dự, Duy Đức lập tức đưa Đường Mạt Ưu đến nhà Ngôn Ngọc Thanh, ông nhất định đem một nhà gây tội ác ấy đến trước mặt Ngôn Tiếu Nặc chịu trừng phạt.