Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 210: Không ngờ cô ấy còn biết đánh người 




Vừa xuống xe, Ngôn Tiểu Nặc liên gọi điện cho Ngôn Uyển Cừ.

Một lúc gọi liền mấy cuộc, điện thoại Ngôn Uyển Cừ cuối cùng biến thành trạng thái tắt máy.

Ngôn Tiểu Nặc nghĩ ngợi nửa ngày, cảm thấy vẫn là cắm sào đợi nước thì tốt hơn, cô gấp gáp như thế này, nếu chọc giận Ngôn Uyển Cừ, thì hậu quả không dám nghĩ tới.

Thở dài một hơi, cô đã về đến căn nhà trọ.

Bức tranh thiết kế trò chơi đã đưa cho tổng giảm đốc Trương từ sớm rồi, cô dùng lý do ấy chỉ là viện cớ mà thôi. Ngôn Tiểu Nặc kéo rèm cửa sổ ra, chỉ thấy căn biệt thự nhỏ đối diện bên đường cũng không có ai, chẳng nhẽ đều không có nhà?

Lúc này điện thoại của Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên vang lên, khiến cô giật bắn mình.

Vội vàng cầm điện thoại lên xem, không phải điện thoại của Ngôn Uyến Cừ, mà là tổng giám đốc Trương.

Ngôn Tiểu Nặc nhận điện thoại: “Alo! Tổng giám đốc Trương”.

Tiếng nói của tống giám đốc Trương truyền đến: “Tiểu Nặc, cô hiện tại đã về nước rồi à?”

“Về rồi, tổng giám đốc Trương có việc gì sao?”

“Cô đến chỗ tôi một chuyến, bản thiết kế trò chơi lần trước mà cô thiết kế, nội cảnh rất không tôi, gần đây công ty tôi có một đám công nhân mĩ thuật mới đến, tôi muốn mời cô dạy cho bọn họ một chút”.

Vừa đúng lúc này Ngôn Tiểu Nặc đang rảnh, tiện thể làm luôn việc này cũng được, cô lập tức đồng ý, rồi đi tới công ty của tổng giám đốc Trương.

Cô vội vàng chạy đến văn phòng của tổng giám đốc Trương, lại nhìn thấy tên háo sắc Tiểu Tê lân trước cũng ở đấy.

Cánh tay trái bó bột của Tiểu Tê treo trước ngực, nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc đến thì đến chào hỏi cũng không dám nói.

Ngôn Tiểu Nặc cũng không muốn đếm xỉa đến hắn ta, hắn ta không giống như Cận Phượng Anh, Ngôn Tiểu Nặc luôn cảm thấy loại người như hẳn ta có tội chắc chắn phải đền.

Tổng giám đốc Trương thấy tình hình có chút ngại ngùng, nhưng cũng cảm thấy không biết làm thể nào, ông ấy gật đầu với Ngôn Tiểu Nặc, “Đến nhanh vậy à?”

Ngôn Tiểu Nặc cười nói: “Tôi cũng không bận gì”.

Tổng giám đốc Trương gật đầu, kêu trợ lý vào, rồi lại nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Mấy người mới đến đang ở trong phòng họp nhỏ đợi rồi, Tiểu Hà sẽ đưa cô qua đó”.

Ngôn Tiểu Nặc gật đầu đồng ý, sau đó gật đầu nói với Tiếu Hà: “Xin chào, tôi là Ngôn Tiếu Nặc”.

Tiểu Hà cười chào hỏi cô: “Chào cô Ngôn, tôi là Hà Vân, chúng ta cùng đi qua đó thôi”. Ngôn Tiểu Nặc và Hà Vân cùng nhau đi ra ngoài.

Lúc đến cửa thì cô nghe thấy Tiểu Tề nói một câu: “Tổng giám đốc Trương, từ lần xảy ra sự việc ở trong khách sạn, tổng giám đốc Đơn rất không vui, đối với việc đầu tư trò chơi mới, tổng giám đốc Đơn cảm thấy vẫn chưa cần thiết”.

Khẩu khí vô cùng kiêu căng, Ngôn Tiểu Nặc và Hà Vân còn chưa ra khỏi cửa thì đã dừng bước chân.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy gương mặt lưu manh của Tiếu Tê nhìn mình, còn sắc mặt tổng giám đốc Trương vô cùng không vui, nhưng vẫn cố gắng giữ ngữ khí bình ốn để nói với Tiểu Tề: “Việc đầu tư tôi sẽ nói chuyện riêng với tổng giám đốc Đơn, cậu cứ yên tâm dưỡng thương đi”.

Tiểu Tê đứng dậy khỏi ghế sofa, nói: “Tổng giám đốc Trương biết đấy, tôi phụ trách vị trí kỹ sư chủ yếu phát triển hệ thống trong công ty chúng tôi, tay tôi hôm nay biến thành bộ dạng như thế này, việc này làm gián đoạn tiến độ của hạng mục, mất không ít tiền”.

Ngôn Tiểu Nặc cắn môi, trong lòng nghĩ cái tên vô lại không biết xấu hổ này đúng là lần đầu tiên gặp.

Tổng giám đốc Trương còn tròn mắt há mồm nhìn Tiếu Tề, sững người một chút, sắc mặt trầm xuống: “Tổng giám đốc Đơn của các người muốn thế nào?”

Tiếu Tê thấy tổng giám đốc Trương hỏi như vậy thì sắc mặt lại càng kiêu căng: “Ý của tổng giám đốc Đơn là, việc nào cũng có nguyên nhân của nó, chỉ cần tổng giám đốc Trương giúp chúng tôi xả cơn tức này thì việc đầu tư đương nhiên dễ nói chuyện”.

Tổng giám đốc Trương cười lạnh: “Tìm tổng giám đốc Mặc xả giận? Các anh đang nằm mơ đấy à?”

Tiểu Tê cười cười: “Tổng giám đốc Trương nói đùa rồi, tập đoàn Đế Quốc đương nhiên chúng tôi không thể chọc vào, nhưng cô ta thì...” Nói rồi ánh mắt bắn đầy quét lên người Ngồn Tiểu Nặc.

Ngôn Tiểu Nặc trợn to mắt: “Ý anh là gì?” Tiểu Tê đi đến trước mặt Ngôn Tiểu Nặc, cúi đầu cười, nụ cười vô cùng dung tục: “Đương nhiên là để cô hầu hạ tôi khiến tôi dễ chịu, thì mới..."

Tổng giám đốc Trương ngắt lời Tiểu Tề: “Tiểu Tê, xin anh nói chuyện chú ý một chút, Ngôn Tiểu Nặc không phải là người anh có thể chọc vào”.

Gương mặt Tiểu Tề lộ ra một chút thẹn thùng, quay về phía tổng giám đốc Trương cười một cách không rõ ràng: “Chẳng lẽ Ngôn Tiếu Nặc là người phụ nữ của tổng giám đốc Trương sao?”

Ngôn Tiếu Nặc không thể nhịn được nữa: “Anh đừng có ăn nói linh tinh!”

Tổng giám đốc Trương cũng tức hết mức rồi: “Cậu đi ra ngoài cho tôi!"

Tiểu Tê như không thèm để ý, lại nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Thế nào? Suy nghĩ xong chưa? Nhìn bộ dạng cô thế này, nói không chừng có khi đã chín nẫu rồi, ha ha ha..”

“Bộp!” Một tiếng, nụ cười dung tục của Tiểu Tê bị một bạt tai của Ngôn Tiểu Nặc chặn đứng.

Căn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh, trừ ánh mắt tức giận của Ngôn Tiểu Nặc thì tất cả mọi người đều thất kinh.

Không ai có thể ngờ đến một cô gái yếu đuối như Ngôn Tiểu Nặc cũng ra tay đánh người, hơn nữa còn đánh mạnh như thế, bên má bị đánh của Tiểu Tê vừa sưng vừa đỏ, khóe môi còn bị móng tay của cô kéo ra một vệt máu.

Hà Vân bị dọa khiếp sợ, không biết nên làm thế nào mới phải.

Tổng giám đốc Trương muốn nói gì đó, chỉ nghe thấy tiếng Tiểu Tề xấu hổ biến thành tức giận: “Mày dám đánh tao! Đứa con gái thối tha, xem tao có đánh chết mày không”. Nói rồi, cánh tay không bị thương còn lại nắm lấy tóc Ngôn Tiểu Nặc, đập cô vào cửa.

Hà Vân và tổng giám đốc Trương kinh sợ thất sắc: “Người đâu mau đến đây, mau đến đây”.

Đâu Ngôn Tiểu Nặc bị tay Tiểu Tề kéo lấy, đau đến nhói tim, một loại tức giận và áp bức lăng nhục dội lên trong lòng, hay tay cô nằm thành nằm đấm, đấm thật mạnh vào cánh tay đang bó bột của Tiểu Tê.

Trong lòng chỉ nghĩ cánh tay ấy đã làm cái việc bẩn thỉu hạ lưu buồn nôn như thế, lại càng dùng toàn bộ sức lực trong người.

Cánh tay đó của Tiểu Tê vốn đã bị Mặc Tây Quyết không kiêng nể gì đánh gãy, hiện tại lại bị Ngôn Tiểu Nặc đánh mạnh, đau muốn chết, bất giác hắn ta thả lỏng bàn tay đang nắm tóc cô ra, dùng toàn bộ sức lực đạp lên người Ngôn Tiểu Nặc.

Ngôn Tiểu Nặc bị hắn ta đạp ra khỏi cửa, ngã mạnh xuống hành lang, chiếc túi trong tay cũng lăn đi thật xa.

Những nhân nhiên nghe tiếng chạy lại vội vàng đi đến đỡ Ngôn Tiểu Nặc đứng dậy, quan tâm hỏi han: “Cô Ngôn cô không sao chứ?”

Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, “Không sao, người có sao là anh ta cơ”.

Tiểu Tê ôm chặt cánh tay đau đến nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt nhìn Ngôn Tiểu Nặc tràn đầy phẫn nộ và thù hận.

Gãy xương vốn là một vết thương nghiêm trọng, bắt buộc phải nghỉ ngơi cẩn thận, kết quả là vừa gãy xương giờ lại bị thương, thế thì đến tám chín phần sẽ biết thành tàn phế, lúc nghiêm trọng có khi còn bị mất tay. Ngôn Tiểu Nặc lạnh lùng nhìn hắn ta, trong lòng không có một chút áy náy nào với Tiểu Tê.

“Ngôn Tiểu Nặc tao nói cho mày biết, nếu cánh tay này của tao có bị làm sao, thì tao nhất định sẽ không tha cho mày!” Lúc Tiểu Tê bị nhân viên kéo đi còn hét lên với cô, ánh mắt vô cùng hung ác, đáng sợ.

Dù cho tâm lý của Ngôn Tiểu Nặc có kiên định thế nào, thì cũng bị biểu cảm của anh ta dọa cho, trong lòng run rẩy.

Tổng giám đốc Trương không ngờ rằng sự việc sẽ biến thành như vậy, liền xin lỗi Ngôn Tiểu Nặc: “Ngôn Tiểu Nặc, xin lỗi, ôi...”

Ngôn Tiếu Nặc lắc lắc đầu, nói với tổng giám đốc Trương: “Tổng giám đốc Trương, ông đừng nói như vậy, tôi không sao, chỉ là việc đầu tư kia của ông...”

“Cái này cô không cần quan tâm, vẫn còn mấy nhà đầu tư muốn nói chuyện với tôi”. Tổng giám đốc Trương vội vàng nói, “Cô nên đi bệnh viện xem xem, đừng để bị thương”.

Ngôn Tiểu Nặc cũng cảm thấy chỗ bị đá vẫn đang nhói đau, gật đầu, chỉ có thể rời khỏi công ty của tổng giám đốc Trương.

Chỗ cô bị đạp chỉ là bị sưng một chút, không bị thương đến gân cốt, vì thế cô trực tiếp bắt xe về nhà. Tâm trạng rất tồi tệ, cô cũng không có tâm trạng ăn bất cứ thứ gì, dán lên chỗ bị thương một miếng cao ngừa thâm, tắm một cái rồi đi ngủ.

Giấc ngủ này rất không ngon giấc, sáng hôm sau tỉnh dậy, mắt Ngôn Tiểu Nặc có chút khó chịu, nên lại muốn ngủ thêm một lúc.

Kết quả là có cuộc gọi đến.

Ngôn Tiểu Nặc vừa nhìn, thì ra là điện thoại Ngôn Uyển Cừ gọi đến, tim cô chớp mắt bị nhấc lên, cơn buồn ngủ lập tức tan biến mất hình mất dạng.

Định thần lại một chút, Ngôn Tiểu Nặc vuốt nhận điện thoại.

Điện thoại truyền đến tiếng Ngôn Uyển Cừ lười nhác: “Hôm qua gấp gáp tìm tôi như thế, chẳng nhẽ chị đã lấy được rồi à?”

Ngôn Tiểu Nặc bình tĩnh nói: “Phải, nếu tôi đưa phương án cho cô, thì cô có thể để tôi gặp bà ngoại không?”

Ngôn Uyển Cừ cười cười, “Phương án chỉ là bước đầu tiên mà thôi, đợi Diệu Hoa thuận lợi lấy được hạng mục ấy, thì có thể để các người gặp nhau một lần”.

“Cô muốn tôi rời xa Mặc Tây Quyết, tôi đã đáp ứng cô rồi, cô bảo tôi giúp cô lấy phương án, tôi cũng đáp ứng cô rồi, tại sao cô vẫn đem bà ngoại giấu đi?” Ngôn Tiểu Nặc không kìm được hỏi lại.

Ngôn Uyển Cừ nói một cách hời hợt: “Bà ấy đương nhiên vẫn có chỗ có thể lợi dụng được, Ngôn Tiểu Nặc, tôi nói cho cô biết, tôi bảo cô làm thế nào thì cô cứ làm như thế, đừng có hỏi nhiều”.

Ngôn Tiểu Nặc căn môi, quyết định đè cơn tức này xuống, rồi nói: “Vậy thì chúng ta lúc nào gặp nhau?”

Ngôn Uyển Cừ nói: “Bây giờ vẫn sớm, chúng ta gặp nhau ở Tây Sơn đi”. “Được, giờ tôi đi đến đớ”. Ngôn Tiểu Nặc nói xong thì ngắt máy, cô gấp rút đánh răng rửa mặt thay quần áo, bữa sáng cũng không nghĩ đến ăn, trực tiếp xách túi đi đến Tây Sơn.

Ngôn Tiểu Nặc ngồi trên xe taxi, Tây Sơn cách đây rất xa, tại sao Ngôn Uyển Cừ lại chọn nơi ấy làm địa điểm gặp mặt chứ?

Nếu bản thân là Ngôn Uyển Cừ, thì cô nhất định sẽ có kế hoạch phòng trừ, bàn tay Ngôn Tiểu Nặc nắm chặt vào nhau, trong lòng bắt đầu căng thẳng.

Ngôn Uyển Cừ vẫn chưa có gan hại tính mạng cô, cô vân phải thông qua bản thân đế giành giật lấy lợi ích lớn nhất cho nhà bọn họ.

Xe cuối cùng cũng đến được Tây Sơn, Ngôn Tiểu Nặc xuống xe, lúc này Tây Sơn đã biến thành bộ dạng trơ trọi, lá cây tích thành từng tâng từng lớp.

Cô ở đó đợi một lúc, chỉ nghe thấy một tràng tiếng phanh xe, Ngôn Tiểu Nặc nhìn về hướng âm thanh phát ra, Ngôn Uyển Cừ tự mình lái xe đến.

Ngôn Uyển Cừ nhìn Ngôn Tiểu Nặc, cười nhẹ mội cái: “Chị đến sớm thật đấy".

Ngôn Tiểu Nặc bình thản hỏi: “Cô đến một mình à?”

Ngôn Uyển Cừ quay quay chìa khóa xe, gật đầu, cười nói: “Đương nhiên rồi, không phải chị nghĩ răng tôi hẹn chị đến chỗ này còn muốn làm gì chị chứ? Yên tâm, tôi chưa ngu đến mức ra tay với chị”. Dừng lại một lúc, cô ta hỏi: “Đô đâu?”

Ngôn Tiểu Nặc không trả lời mà hỏi ngược lại: “Bố mẹ cô dạo này khỏe không?”

Ngôn Uyển Cừ có phần kì lạ nhìn cô một cái, cười nói: “Không ngờ cô vẫn hỏi đến họ, công ty thua lỗ đến mức đấy, bọn họ sao có thể khỏe được chứ, đừng lãng phí thời gian nữa, muốn moi thông tin từ tôi là điều không thể, đưa đồ cho tôi”.

Khóe môi Ngôn Tiểu Nặc giật giật, mở túi ra, nhưng toàn thân toát mồ hôi: “Usb của tôi đâu rồi?”