Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 208: Không còn sự lựa chọn nào 




Ngôn Tiểu Nặc nghe vậy thì thót tim, lòng bàn tay toát mồ hôi.

Nụ cười của viện sĩ Phó vẫn ôn tồn thân thiết như vậy, khiển cho Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy ông ấy chỉ là tùy tiện nhắc đến, không có ý gì khác.

Ngôn Tiểu Nặc khéo léo nói: “Hiện tại là cuối năm nên trong nhà rất bận”.

Viện sĩ Phó cười cười: “Cháu nói đúng, vậy thì đợi qua Tết rồi tính nhé”.

Ngôn Tiểu Nặc thở phào một hơi, không nói thêm gì nữa. Ngồi cùng với viện sĩ Phó một lúc, Ngôn Tiểu Nặc đứng lên cáo từ. Viện sĩ Phó muốn giữ cô lại ăn cơm tối, nhưng Ngôn Tiếu Nặc cười nói: “Buổi tốt còn có bản thảo cân gấp, nên cháu không ở lại dùng cơm được”.

“Được, đợi hôm nào đẹp trời, thì sẽ mời cháu ăn đồ ngon nhất”. Viện sĩ Phó sảng khoái đáp lại, một lời hai ý.

Ngôn Tiểu Nặc lại nói thêm mấy câu đời thường, rồi mới rời khỏi khu nhà họ Phó.

Nhìn thời gian, nghĩ cô Toàn Cơ bảo cô đến đây thì cô cũng nên về báo cáo tình hình với cô Toàn Cơ.

Đáng tiếc là bản thân vẫn không hỏi được đầu mối liên quan đến việc của bà ngoại, Ngôn Tiểu Nặc thở dài một tiếng, nhưng muốn lấy được bản phương án ấy thì trước hết vẫn phải tiếp cận Mặc Tây Quyết mới được.

Cô rất mâu thuẫn.

Không muốn làm tổn thương Mặc Tây Quyết, nhưng cũng không thể không quan tâm việc của bà ngoại.

Cứ thể suy nghĩ cho đến khi đến được dưới lầu tập đoàn Đế Quốc, Ngôn Tiểu Nặc đi đến bộ phận thiết kế trước.

Sau lân Mặc Tây Quyết dạy bảo tử tế mấy người dám nói năng lỗ mãng với cô, thì thái độ của mọi người với cô đều rất tốt, thậm chí có người gặp cô còn đứng hàn huyên một chút.

Ngôn Tiếu Nặc cũng không phải kiểu người để bụng, gặp mặt thì cũng sẽ nói mấy câu xã giao bình thường.

Cô Toàn Cơ ở trong văn phòng đợi cô, thấy cô đến mà vẫn có một chút kinh ngạc: “Em về sớm thế?”

Ngôn Tiểu Nặc thở dài một tiếng: “Chỉ là đi nói chuyện chút thôi, sau đó lại ngồi cùng ông Phó một lúc, rồi mới về".

Cô Toàn Cơ gật gật đầu, không nói gì thêm, mà lại thông báo cho cô một tin tức, “Gian thương bảo em đi làm trợ lý cho anh ấy, em đồng ý không?”

Mặc dù đây là một câu hỏi, nhưng biểu cảm của cô Toàn Cơ nói cho cô biết bốn từ phía sau có thể lược bỏ đi.

“Em có thể từ chối không?” Ngôn Tiểu Nặc hỏi một cách ngây thơ.

Ngôn Tiểu Nặc lắc lắc đầu, cười nói: “Không thể”.

Ngôn Tiểu Nặc bất lực hỏi: “Trợ lý của anh ấy cũng bị ốm à?”

Cô Toàn Cơ cười cười, trong đôi mắt lấp lánh ánh sáng: “Ốm thì không ốm, nhưng sắp Tết rồi, tổng giám đốc đại nhân của chúng ta khoan hồng để cho trợ lý của anh ấy về quê ăn Tết rồi”.

Ngôn Tiểu Nặc cười một cách cứng ngắc, Mặc Tây Quyết cũng biết khoan hồng à? Lừa quỷ thì có.

Sớm biết thế này thì cô thà rằng không quay lại nữa.

Đi đến phòng tổng giám đốc ở tầng trên cùng, Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng gõ cửa, hiện tại cô là trợ lý của anh, vẫn là nên biết lịch sự thì tốt hơn.

“Vào đi”. Giọng nói của Mặc Tây Quyết rất uy nghiêm.

Ngôn Tiểu Nặc bĩu môi, đẩy cửa vào, rồi nói: “Tổng giám đốc”.

Mặc Tây Quyết thấy cô đến, còn dùng bộ mặt rất nghiêm túc gọi anh là “Tổng giám đốc”, thì không kìm nổi ý cười nhếch nhếch mày: “Đến báo danh à? Ngôi sang bên cạnh là được rồi”.

Ngôn Tiểu Nặc gật đầu: “Ö”. Sau đó ngồi xuống chiếc sofa ở bên cạnh.

Mặc Tây Quyết không nói gì thêm nữa, Ngôn Tiểu Nặc lại ngồi đó vô cùng buồn chán, chẳng nhẽ nhiệm vụ của cô là ngồi ở đó làm tượng điêu khắc sao?

“Cái kia, tổng giám đốc, có việc gì cần tôi làm không?” Ngôn Tiểu Nặc sắp không ngồi tiếp được nữa, nhịn không được mà hỏi Mặc Tây Quyết.

Mặc Tây Quyết đầu cũng không ngẩng, bình thản nói hai từ: “Không cớ”.

Khóe môi Ngôn Tiểu Nặc giật giật, tiếp tục ngẩn ngơ. Tên này rốt cuộc bảo cô tới đây làm gì? Làm cô sắp buồn ngủ chết rồi.

Mặc Tây Quyết ngẩng đầu nhìn, thấy cô ngồi đó với gương mặt chán nản, khóe môi hơi hơi cong lên, nói: “Cùng anh đi họp”.

Ngôn Tiểu Nặc lập tức đứng lên, chỉ thiếu nước gập đầu: “Được, chúng ta đi thôi”.

Mặc Tây Quyết không kìm được bật cười, bảo cô làm việc mà cô vui như thế ư?

“Cùng anh đi họp thì có phải chuẩn bị gì không?” Ngôn Tiểu Nặc hỏi, “Ví dụ như giấy mực gì đó”.

Mặc Tây Quyết cười nhìn cô, “Em đúng là có khả năng làm trợ lý”.

Ngôn Tiểu Nặc lập tức tìm giấy bút, sau đó nói với Mặc Tây Quyết: “Đi thôi, chúng ta đi họp”.

Biểu cảm trên mặt cô ấy hưng phấn như bọn họ không phải là đi họp mà là đi ăn cơm vậy.

Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc cùng nhau đi phòng họp, những vị lãnh đạo cấp cao đã ở đó đợi sẵn, thấy Ngôn Tiếu Nặc và Mặc Tây Quyết đến thì như đã quen rồi không có gì bất ngờ.

Ngôn Tiểu Nặc ngồi cạnh Mặc Tây Quyết, nội dung cuộc họp hôm nay thì ra là hạng mục mà Ngôn Uyển Cừ nói với cô lần trước.

Cô nghiêm túc làm bản ghi chép cuộc họp, nghe mấy nhà lãnh đạo nhắc đến các tên công ty, trong đó có nhắc đến tập đoàn Diệu Hoa.

Thái độ của Mặc Tây Quyết là không thể phủ nhận, chỉ đón lấy những phương án sát hạch mà các lãnh đạo cấp cao đưa tới, rồi cẩn thận xem xét.

Ngôn Tiểu Nặc hơi cúi đầu, khóe mắt hàng mi gân như không động đậy, bàn tay linh hoạt viết lên cuốn sổ hội nghị, dường như cô rất bận, căn bản không có tâm tư và tinh lực đi phân tích mối quan hệ lợi hại bên trong ấy.

“Tập đoàn Diệu Hoa cũng có hạng mục hợp tác với chúng ta, tôi tin răng bọn họ càng hiểu rõ yêu cầu của tập đoàn Đế Quốc”. Một vị lãnh đạo cấp cao vừa nói vừa quét một vòng trên người Ngôn Tiểu Nặc.

Ngôn Tiếu Nặc lật một trang trong quyển sổ hội nghị, mí mắt cũng không thèm nhấc lên.

Mặc Tây Quyết nhìn Ngôn Tiểu Nặc một cái, thấy cô căn bản không có ý định mở miệng nói chuyện, thì bình thản nói: “Tôi biết rồi, đợi tôi xem xong phương án sát hạch, sau rồi nói tiếp, bản điện tử gửi vào mail cho tôi”.

Những nhà lãnh đạo cấp cao nhìn nhau, tổng giám đốc trước nay đều là việc hôm nay hoàn thành trong hôm nay, chưa từng có “Sau rồi nói tiếp” như thế này.

Có điều Mặc Tây Quyết nói như vậy, không có ai dám đưa ra ý kiến khác, cuộc họp chỉ có thể giải tán.

Ngôn Tiểu Nặc đứng lên, thu xếp sổ họp và giấy bút, thấy Mặc Tây Quyết vẫn ngồi ở đó thì hỏi: "Không đi về sao?”

Mặc Tây Quyết thấy bộ dạng cô chuẩn bị muốn rời đi, thì đứng lên, cầm tập phương án trng tay, đi đến trước mặt cô nói một câu: “Đợi lúc nữa em đăng nhập vào địa chỉ mail của anh rồi tiếp nhận phương án sát hạch”.

Ngôn Tiểu Nặc sững lại một lúc, không ngờ cơ hội lại đến như thế này?

Nhưng nếu cô mà trực tiếp đem phương án gửi cho Ngôn Uyển Cừ, nếu xảy ra chuyện thì phiền phức này cô nhất định phải gánh chịu rồi.

Ngôn Tiểu Nặc đứng ở đó, trong lòng như bị nước sôi hất từng đợt từng đợt lên người.

Mặc Tây Quyết thấy phía sau không có động tĩnh gì, thì quay người nhìn cô đang đứng đó ngẩn ngơ, liên nhíu mày hỏi: “Em đứng đó là gì? Hiện tại có việc làm rồi”.

Ngôn Tiểu Nặc lấy lại thần trí, lập tức đáp lời: “Ö, bây giờ em đi”.

Mặc Tây Quyết thấy phản ứng của cô thì trầm ngâm Suy nghĩ.

Ngôn Tiểu Nặc ngồi trước máy tính, Mặc Tây Quyết nói cho cô biết mật khẩu tài khoản, cô đăng nhập vào mail, tải bản phương án ấy xuống máy tính.

Mặc Tây Quyết cũng không quan tâm đến bản phương án điện tử ấy, mà chỉ ngôi đó xem bản phương an trên giấy mà các nhà lãnh đạo đưa tới.

Anh câm bút chì vẽ vẽ gạch gạch trên giấy, nhìn có vẻ vô cùng nghiêm túc.

Ngôn Tiếu Nặc lén lúc nhìn biểu cảm của anh một cái, không biết tại sao cô không thể ra tay được.

“Làm cho anh một cốc cappuccino”.

Mặc Tây Quyết đột nhiên nói một câu, lại làm cho Ngôn Tiểu Nặc sợ giật bắn mình, cô như con mèo bị giật mình vậy, “Ö, em đi đây”.

Ngôn Tiểu Nặc vội vàng đi đến phòng trà nước, vừa pha cà phê vừa nghĩ rốt cuộc có nên chuyển bản phương án ấy đến usb của mình hay không.

Bình cà phên rất nhanh thì truyên tới mùi cà phên nồng đậm thơm nức, kèm theo đó là tiếng ùng ục nhỏ nhỏ, Ngôn Tiểu Nặc nắm chặt trong tay chiếc usb nho nhỏ, lòng bàn tay toàn mồ hôi.

Suýt chút nữa thì cô đem cà phê nấu thành kẹo đẳng, Ngôn Tiểu Nặc vội vàng giót một cốc cà phê rồi bê ra cho Mặc Tây Quyết.

Mặc Tây Quyết lại không hề uống cà phê cô mang tới, mà đặt bản tài liệu xuống, nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Anh đi ra ngoài một chút”.

Ngôn Tiểu Nặc liền hỏi: “Có cần em đi cùng anh không?”

“Không cân”. Anh bình thản nói một câu, sau đó thì rời đi.

Ngôn Tiểu Nặc thấp thỏm không yên mất mấy giây, rồi đứng dậy dòm ra cửa, thấy Mặc Tây Quyết đã không còn bóng dáng đâu nữa.

Sau khi quay lại, mới hít một hơi thật sâu, cắm usb vào trong máy tính, cả quá trình tay cô đều run lên.

Vì để cứu bà ngoại, cô không còn sự lựa chọn nào khác.

Mặc Tây Quyết, em xin lỗi. Ngôn Tiểu Nặc nhắm mắt lại, nói trong lòng.

Ngôn Tiểu Nặc ngồi nhìn máy tính ngẩn người, Mặc Tây Quyết không biết bước vào từ lúc nào, nhíu mày hỏi: “Hôm nay hình như em rất dễ thất thần?”

Ngôn Tiểu Nặc ngước mắt nhìn anh ấy, ngại ngùng cười cười: “Thế à?”

Mặc Tây Quyết lắc lắc chiếc Patek Philippe bản giới hạn trên cổ tay, nói: “Nên tan làm rồi”. Dừng lại một chút rồi lại nói, “Ngày mai không cần đi làm, cho em nghỉ phép”.

“Tại sao lại cho em nghỉ phép?” Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng hỏi, “Dù sao em cũng không có việc gì để làm.

Mặc Tây Quyết nhếch nhếch mày, hỏi: “Không có việc gì làm? Là ai thê thốt phải lấy được phần thưởng đỏ?” Anh vẫn còn nhớ điều này.

Ngôn Tiểu Nặc bị anh nói chột dạ, chỉ có thể nói: “Em biết rồi, em về nhà sẽ bắt đầu đọc sách”.

Phần thưởng đỏ vốn chỉ là một cái lý do khước từ của cô mà thôi, với trình độ hiện tại của cô, cô không có chút hy vọng nào đối với cái phần thưởng đỏ ấy.

Đồng tử đen láy của Mặc Tây Quyết lóe lên một tia đắc ý, nói: “Những bản vẽ phác thảo kia của em, sách, đều vân ở lâu đài”.

Suýt nữa thì Ngôn Tiểu Nặc quên mất chuyện này, thấy ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt của Mặc Tây Quyết thì cô đã biết bản thân mắc bây rồi.

“Em, em lấy mấy thứ đó xong sẽ vê luôn”. Ngôn Tiểu Nặc lắp bắp nói, “Không làm phiên anh nghỉ ngơi”.

Mặc Tây Quyết cười nhẹ một tiếng: “Tùy em, đi thôi, vê cùng an”.

Ngôn Tiếu Nặc không phải không đồng ý ở lâu đài cùng anh, mà cô thực sự không biết làm thế nào để đối mặt với anh thì tốt, nhất là cô vừa làm ra chuyện như vậy. Ý nghĩ trong đầu vừa lóe lên, thì tay cô đã bị Mặc Tây Quyết nắm lấy.

Lòng bàn tay vẫn dày dặn như trước, ấm áp, mà trong lòng cô lại lúc nóng lúc lạnh, vô cùng khó chịu.

Về đến lâu đài, những cô người làm nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc thì vui sướng vô cùng, từng người đi tới chào hỏi cô.

“Cuối cùng cô Ngôn cũng về rồi”.

“Đúng vậy, đúng vậy, làm hòa với cậu chủ rồi đúng không?”

“Làm hòa rồi thì tốt quá, quãng thời gian không có cô ở đây, lâu đài này thật lạnh lẽo”.

Câu này nối tiếp câu khác, Ngôn Tiểu Nặc không biết nên trả lời như thế nào mới đúng.

Cũng may Mặc Tây Quyết giúp cô giải vây, “Đi là việc đi, vậy vào đây là gì?”

Những cô người làm sợ Mặc Tây Quyết tức giận, chỉ có thể rải tán mỗi người một hướng.