Nhìn sang cô Toàn Cơ cũng vậy, đã cùng mấy chàng trai nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Chỉ có Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc đứng ở đó, bất lực nhìn hai người đó.
Người dẫn đường không nhìn tiếp được nữa, hét lên với cô Toàn Cơ và Mặc Tây Thần: “Hai vị, chúng ta phải bắt đầu leo núi rồi!"
Mặc Tây Thần và cô Toàn Cơ nghe thấy liền vội vàng quay lại, cười cười hối lỗi, tất cả mọi người bắt đầu chuẩn bị leo núi.
Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc đi phía trước, Mặc Tây Thần và cô Toàn Cơ đi sau và bước.
Cô Toàn Cơ thì thâm với Mặc Tây Thân: “Vừa rồi rõ ràng chúng ta đã tách ra rồi, bọn họ sao vân chỉ biết đứng đấy trợn mắt nhìn nhau chứ?”
Mặc Tây Thần thế hiện cũng không hiểu gì, xua xua tay, “Anh làm sao mà biết được, hai người đấy thật là kì cục”.
Cô Toàn Cơ thở dài một hơi, “Đúng vậy, làm như em chẳng biết gì vậy, em đã hi sinh hình tượng rồi, mà sao bọn họ không cảm kích”.
Mặc Tây Thần cười “Ha ha”, chẳng lẽ anh không hi sinh hình tượng à? Hai cái con người không để người khác yên lòng được phút nào, làm kế hoạch của bọn họ bị phá hỏng hoàn toàn rồi.
Ngôn Tiểu Nặc không ngờ rằng leo núi lại mệt đến thế, mặc dù cô không đeo theo bất cứ thứ gì, nhưng bộ quần áo dày cộp trên người, trên lưng không ngừng toát mồ hôi khiến cô vô cùng khó chịu.
Lúc ở Liên Sơn cô cũng thường xuyên leo núi chơi, nhưng so với loại núi tuyết đồ sộ này thì Liên Sơn cùng lắm thì chỉ là cái đồi đất.
Đúng thật, mệt quá, chân sắp mềm nhũn rồi, thật là muốn nghỉ một chút.
Mặc Tây Quyết thấy gương mặt nhỏ của Ngôn Tiểu Nặc trắng bệch, lúc này lại đi đến một đoạn đường núi tương đổi dốc, anh đưa tay kéo cô một cái.
Cũng may nhờ anh kéo một nhát ấy mà Ngôn Tiểu Nặc không vì chân mềm nhũn mà ngã xuống.
Quay đầu lại nhìn Mặc Tây Thân và cô Toàn Cơ, hai người họ bước từng bước mạnh mẽ, giống như đang đi trên đường bằng phẳng vậy.
Đây chính là sự khác biệt, là loại khác một trời một vực.
Ngôn Tiểu Nặc lại quay đầu lại, Mặc Tây Quyết đã ở phía trước cách cô mấy bước chân rồi.
Làm cái gì chứ, anh bắt cô leo núi chẳng lẽ vì muốn xem thể lực của cô kém đến mức nào sao?
Ngôn Tiểu Nặc cắn răng, không cam tâm thể hiện yếu đuối, bước lên phía trước thêm mấy bước.
Người dẫn đường thấy bộ dạng Ngôn Tiểu Nặc không còn chút tinh thân nào, thì kể cho cô truyền thuyết về núi tuyết: “Đây là núi tuyết thiêng liêng nhất nước S, truyền thuyết kể rằng nơi đây là nơi mà thần tiên từng ở”.
“Nơi thần tiên ở?” Ngôn Tiểu Nặc thích nhất là nghe những câu chuyện truyền thuyết, nên lập tức liền có hứng thú, “Sau đấy thì sao?”
Người dẫn đường nói: "Nơi thần tiên ở đương nhiên hạnh phúc triền miên rồi, mỗi năm những đôi tình nhân đến đây leo núi vô cùng nhiều, truyền thuyết nói rằng những đôi tình nhân từng đến đây, sau này chắc chắn đều có thể thành vợ chồng hạnh phúc đến đầu bạc răng long”.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn Mặc Tây Quyết trâm mặc không nói gì ở bên cạnh, trong lòng mắng thâm, tên này chắc sẽ không mê tín như thế đâu?
“Không phải chứ? Làm gì mà thần kì đến vậy được?” Ngôn Tiểu Nặc bất giác nói.
Người dẫn đường cười tươi nói: “Cái này là thật đấy, giống như hai người sau này nhất định sẽ hòa hợp hạnh phúc, con cháu đầy nhà, ha ha...”
Mặt Ngôn Tiểu Nặc nổi gân đen, cái quái gì vậy, chưa nghe qua mê tín phong kiến còn chết cả người à? Hai người bọn họ đã chia tay rồi, còn hoà hợp hạnh phúc, con cháu đầy nhà cái gì chứ?
Mặc Tây Quyết đột nhiên điềm đạm nói: “Phía trước còn dốc hơn, em cẩn thận chút”.
Ngôn Tiểu Nặc khó chịu nói: “Tôi biết rồi, không cân anh nhắc nhở”.
“Anh chỉ sợ em ngã rồi hét lên làm tuyết lở mà thôi”. Mặc Tây Quyết nói một cách rất bình thản.
Ngôn Tiểu Nặc làm mặt quỷ với anh, tiến lên phía trước hai bước theo chân người dẫn đường để tiếp tục nói chuyện phiếm.
Mặc Tây Quyết đứng nguyên tại chỗ sững sờ mất hai giây, khóe môi cong lên mang theo ý cười rồi mới đi tiếp.
Người dẫn đường vẫn có thể cùng Ngôn Tiểu Nặc vừa nói vừa cười, chứng tỏ chỗ này vẫn còn tương đối an toàn, trên đường đi dừng lại ở một thảm cỏ để nghỉ chân, ở đó còn có cả cho thuê lều bạt.
“Bên đó có cho thuê lều bạt, chúng ta nghỉ chân ở đây đi, sáng ngày mai tiếp tục leo núi”. Người dẫn đường cười tủm tỉm nói với Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc trợn mắt há mồm, “Buổi tối chúng ta phải ngủ trong lều á?”
Người dân đường gật đầu, cười nói: “Cô Ngôn, cô yên tâm, chỗ này khuất gió, tương đối ấm áp, chất lượng lều bạt cũng không tồi, có thể ngủ một giấc ngon lành đấy".
Ngôn Tiểu Nặc thở phào một hơi, gật gật đầu: “Vậy thì tốt.
Nếu phải ngủ một đêm trong lều gió lạnh thì Ngôn Tiểu Nặc có thể đảm bảo ngày hôm sau cô không thể dậy nổi, dứt khoát chỉ còn cách ôm đầu lăn từ trên núi xuống mà thôi.
Cô đang định qua bên đó thuê lều, kết quả kịch tính như trong phim, chỉ còn lại duy nhất ba chiếc lều.
Ngôn Tiểu Nặc lập tức kéo lấy cô Toàn Cơ nói: “Em và cô Toàn Cơ một cái lều, các người mỗi người một cái”.
Mặc Tây Thần thì không để tâm, dù anh ta phải chen chúc với người dẫn đường trong một cái lều cũng được, nhưng anh ta lại liếc ánh mắt xấu xa về phía em trai của mình...
Mặc Tây Quyết bình thản nhẹ nhàng nói: “Tùy”.
Ngôn Tiểu Nặc thở phào một hơi, kết quả cô Toàn Cơ lập tức nói: “Em quen ngủ một mình rồi”.
Mặc Tây Thần cũng lập tức nói: “Anh cũng quen ngủ một mình rồi”.
Sau đó thì không đợi Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết phản ứng gì, hai người họ đã kéo lấy người dẫn đường như bắt cóc người ta đi, trước khi đi còn cầm lấy ba cái lều.
Trên đầu Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết có vô số quạ đen bay qua.
Cô lén lút liếc nhìn biểu cảm của Mặc Tây Quyết, căn bản không thể nhìn ra được tên này đang nghĩ điều gì, dù sao thì từ hoàng cung đến đây, cũng sắp một ngày rồi, anh ấy vẫn giữ nguyên biểu cảm lạnh lùng, đến cười cũng chưa cười lấy một cái.
Mặc Tây Quyết cầm lấy chiếc lều, tìm một khoảng đất bằng phẳng và bắt đầu dựng lều.
Ngôn Tiểu Nặc đứng ở bên cạnh hoàn toàn không tham gia vào được, các loại linh kiện khiến cô hoa mày chóng mặt, mặc dù bản thân cũng làm thiết kế, nhưng nhìn những thứ trong túi ấy, cô hoàn toàn không hiểu gì.
Mặc Tây Quyết căn bản cũng không hề hy vọng cô có thể giúp được gì, cả quá trình đều là một mình lặng lẽ dựng lều, sau đó ném một chiếc túi ngủ cho cô, bản thân thì đi đến cửa hàng tiện lợi uống trà.
Ngôn Tiểu Nặc không có tâm tư để đi uống trà, cô vẫn đang nghiên cứu khả năng giữ ấm và thông khí của loại túi ngủ ấy
Tất cả mọi thứ trong lêu đều được Mặc Tây Quyết lắp ráp vô cùng ngay ngắn, lúc cô chui vào trong thì có chút rất bất ngờ, tên này còn biết làm cả những việc này, xem ra tối nay sẽ không bị đóng băng rồi.
Ngôn Tiểu Nặc giống như con chuột chũi vậy, chui vào rồi thì không muốn đi ra nữa.
Cô Toàn Cơ đến gọi cô: “Tiểu Nặc, đến đây, ra đây”.
“Có việc gì thế?” Ngôn Tiểu Nặc ngồi dậy khỏi túi ngủ, cô mệt lắm rồi.
“Trước khi đi ngủ chúng ta đi uống một cốc trà sữa trước đi”. Cô Toàn Cơ nói, “Như thế lúc ngủ sẽ rất ấm áp”.
Ngôn Tiểu Nặc nói: “Nửa đêm sẽ không muốn đi vệ sinh chứ?”
“Trước khi đi ngủ thì đi vệ sinh một lần là được rồi”. Cô Toàn Cơ nói như điều đương nhiên, “Đi thôi, không thì em sẽ rét mà ngủ không được đấy”.
Ngôn Tiểu Nặc vừa nghe thấy vật thì lập tức chui ra khỏi túi ngủ, cùng cô Toàn Cơ đi đến cửa hàng tiện lợi.
Mặc Tây Thần và Mặc Tây Quyết đang ở đó đợi bọn họ.
Ngôn Tiểu Nặc ngồi đối diện với Mặc Tây Quyết, tên này vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh lùng, trên mặt viết đầy “Cấm đến gần”.
Ở nơi như thế này mà có thế uống được một cốc trà sữa nóng hổi thì đúng là hưởng thụ đẳng cấp thiên đường rồi, trà sữa rất đặc, sau khi uống một cốc thì loại cảm giác rét buốt trong người hoàn toàn bị xua tan.
Ngôn Tiểu Nặc biết đây là trà sữa gừng vô cùng đậm đặc, gừng vốn có tính nóng, uống đến dạ dạy là thấy ấm ấm trong bụng rồi, võ cùng dễ chịu.
Mặc Tây Quyết chỉ dùng chiếc thìa bạc nhỏ khuấy khuấy cốc cappuccino trước mặt rồi bê lên nhấm một ngụm.
Mặc Tây Thần và cô Toàn Cơ uống xong đồ nóng thì liên đi vào lêu nghỉ ngơi.
Ngôn Tiểu Nặc cũng đặt cốc xuống, cô nghĩ đến việc trong cái trời tối om như thế này mà phải đi vệ sinh nữa thì đúng là ác mộng, nên trước khi đi ngủ thì phải đi một lần.
Lúc cô ra khỏi cửa còn đặt biệt ngoái đầu lại nhìn Mặc Tây Quyết một cái, chỉ thấy Mặc Tây Quyết uống cà phê, đôi mắt đen láy lại nhìn về phía núi tuyết ở xa xa, không biết đang nghĩ ngợi điều gì.
Ngôn Tiểu Nặc đi vệ sinh xong, lúc về lều thì thấy Mặc Tây Quyết đã nằm trong lều từ lúc nào, anh đế lại cho cô một nửa cái lều.
Giữa túi ngủ của hai người được phân cách bởi một khoảng trống rất nhỏ, giống như ranh giới giữa hai nước Hàn Sở.
Ngôn Tiểu Nặc chậm chạp chui vào túi ngủ, quay đầu lại mới nhìn thấy Mặc Tây Quyết đã nhắm mắt bắt đầu ngủ rồi.
Lúc này mới là bảy giờ tối, anh ấy đã đi ngủ rồi?
Chiếc lều đen sẫm, trên trong không có đèn, gương mặt của Mặc Tây Quyết lại rất trắng, nhưng không phải kiểu tái nhợt, mà giống như một miếng ngọc vậy.
Cả một ngày bày bộ dạng thâm trầm, lúc này đây, đôi mắt nhắm nghiền, hai hàng lông mày như đang nhíu lại.
Ngôn Tiểu Nặc nhớ lại trước khi cô vào lều, nụ cười mang đầy ý xấu xa của cô Toàn Cơ.
Cô ấy nhất định không thể ngờ đến tình cảnh hiện tại đi? Anh ấy đã ngủ rất ngon lành, còn cô thì đang ngắm nhìn gương mặt đẹp đẽ lúc ngủ của anh.
Ngôn Tiểu Nặc đưa tay ra, lén lút nhẹ nhàng sờ lên mặt anh một chút.
Mặc Tây Quyết lập tức mở mắt, trong bóng đêm tối tăm lóe lên ánh sáng, giọng nói trầm thấp: “Em làm gì vậy?"
“Em, em không nhìn thấy, không cẩn thận chạm vào thôi, xin lỗi”. Gương mặt Ngôn Tiểu Nặc lập tức đỏ lên, lắp bắt giải thích.
Mặc Tây Quyết nhìn cô một lúc, không trêu ghẹo cô như trước đây, mà thu lại ánh mắt, lật người quay đầu về phía bên kia.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn bóng lưng anh, trong lòng bỗng chốc trở nên mất mát, xem ra những lời tối hôm qua của cô đã làm tổn thương anh rồi.
Nhưng cô lại không thế không làm như vậy, vì bà ngoại, cô tình nguyện từ bỏ tất cả.
Dù cho trái tim cô đau đớn đến khó mà chống đỡ được, nhưng vẫn phải chống đỡ mà sống tiếp, Ngôn Tiểu Nặc không biết bản thân làm như thế là đúng hay sai, mỗi lần nhìn anh đau buồn, cô còn buồn hơn anh.
Cô nghĩ ngợi một lúc thì khóe mắt đã ướt ướt.
Cô vội vàng nhắm mắt lại, sợ cảm xúc của bản thân không kiểm soát được nữa, sẽ không cẩn thận mà khóc thành tiếng.
Bên ngoài bắt đầu nổi gió, lướt qua khiến cho chiếc lêu rung lên bần bật, nhưng Ngôn Tiểu Nặc lại không hề cảm thấy có một chút gió lùa vào trong lêu.
Mặc Tây Quyết không hề động đậy, ngủ rất bình ổn.
Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên cảm thấy vô cùng an tâm, có thể ở cùng anh một đêm như thế này, sau này nhớ lại cũng sẽ rất vui.
Cô cứ thể mà ngủ thiếp đi.
Nghe thấy tiếng thở đều đặn của cô, Mặc Tây Quyết biết cô đã ngủ rồi, anh quay đầu lại, nhìn gương mặt đang ngủ say của cô, trong đồng tử có một luồng ánh sáng chuyển động.
Anh nhẹ nhàng lật người lại, Ngôn Tiểu Nặc vẫn ngủ sau như thế, không hề động đậy, xem ra ban ngày leo núi đã rất mệt rồi, thế lực không thể chống đỡ được mà thiếp đi ngủ rồi.
Cô ở ngay trước mắt, gương mặt nhỏ nhắn như ngọc bội có một tầng ánh sáng lấp lánh, như miếng ngọc dương chỉ trong đêm.
Anh cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái.