Đến ngày thi, Ngôn Tiểu Nặc dậy từ sáng sớm, tắm rửa sạch sẽ rồi ăn sáng chuẩn bị đi thi.
Cô nhìn thấy Mặc Tây Quyết vừa đi chạy bộ về, trên chiếc trán hoàn mỹ như tạc tượng của anh còn lấm tấm vài giọt mồ hôi, đôi mắt đen lóe sáng, tràn đầy tinh thần nhìn vào cô.
Ngôn Tiểu Nặc không hiểu sao cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, nhẹ nhàng nói: “Em đi thị đây."
Mặc Tây Quyết mặt đối mặt nhìn cô, thấy tóc cô đã được buộc lên gọn gàng tươm tất, trên cổ còn đeo một chiếc khăn màu xanh nhạt, trong đôi mắt đen của anh liên vô thức lộ ra ý cười.
Ngôn Tiểu Nặc thấy anh nhìn chằm chằm cổ của mình, khuôn mặt nhỏ trong chớp mắt đỏ bừng lên, ho nhẹ nói: “Em đi đây, anh ăn sáng một mình nhé.”
Cô nói xong cũng không chờ Mặc Tây Quyết phản ứng lại, vội vội vàng vàng rời đi.
Khi tới phòng thi, Ngôn Tiểu Nặc tìm đến chỗ của mình rồi ngồi xuống, lúc này còn 15 phút nữa mới tới giờ thi.
Các sinh viên đang tranh thủ dùng bút chì viết những tờ phao hoặc đối chiếu ám hiệu với những người bàn trên bàn dưới. Ngôn Tiểu Nặc thấy mọi người đều đang bận rộn, Phó Cảnh Dao thì chưa tới, cũng không có ai để ý cô bèn lấy điện thoại ra lướt weibo.
Từ sau lần phỏng vấn trước, fan của cô dường như có xu hướng tăng thêm, đã sắp vượt qua 10 triệu người.
Có rất nhiều người gửi tin nhắn cho cô nhưng cô cũng không thể xem hết từng cái được, đa số đều là lời nhắn của fan để lại hoặc là lời mời hợp tác của bên quảng cáo.
Các fan thường giục cô chăm chỉ cập nhật trạng thái. Cô thấy vậy không nhịn được liên đăng một dòng trạng thái lên Weibo, nói răng hôm nay mình phải đi thì.
Trạng thái vừa đăng, ngay lập tức các bình luận thi nhau xuất hiện.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn bình luận mỉm cười. Đa số đều chúc cô thi tốt, chắc chắn có thể thi đạt, nhưng cũng có không ít anti-fan nói những lời không hay, Ngôn Tiểu Nặc liền cất điện thoại đi không xem nữa.
Cô vừa mới cất điện thoại đi đã thấy Ngôn Uyển Cừ bước vào, thật là tình cờ, cô ta vậy mà lại ngồi ngay phía trước Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy bất lực. Chỗ ngồi do ai xếp vậy, cố ý đúng không?
Ngôn Uyển Cừ lại không nghĩ như thế. Cô ta nở nụ cười rạng rỡ, thân thiết chào hỏi Ngôn Tiểu Nặc: “Trùng hợp quá em họ, chị ngôi ngay phía trên em đó.”
Ngôn Tiểu Nặc cười nhạt: “Trùng hợp thật”
Nụ cười của Ngôn Uyển Cừ càng trở nên xán lạn hơn: “Chị mới tới đây chưa lâu, muốn mượn vở ghi chép nhưng đều không mượn được. Sắp đến giờ thi rồi, nhờ em họ quan tâm chị nhé.”
Ngôn Tiểu Nặc nhớ tới tin nhắn Phó Cảnh Dao gửi cho cô, biết cô ta đang nói bóng nói gió. Cô cũng không muốn tính toán nhiều với cô ta, chỉ nói: "Phòng thi có quy định, không thể gian lận”
Đôi mắt to của Ngôn Uyển Cừ chớp chớp, vẻ mặt thần bí: “Em xem, mọi người xung quanh ai mà không thế? Kể cả giáo viên cũng nhằm một mắt mở một mắt, em sợ cái gì chứ?”
Buổi thi hôm nay là Toàn Cơ coi, Toàn Cơ sẽ cho phép sinh viên quay cóp ư?
Ngôn Uyển Cừ thực sự coi cô là đứa ngốc à? Ngôn Tiểu Nặc cười lạnh, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười bình tĩnh: “Em không có kinh nghiệm vê chuyện này, hay là chị viết lên bàn có khi còn dễ quay cóp hơn đó.”
Ngôn Uyển Cừ chỉ mỉm cười không nói gì.
Ngôn Tiểu Nặc cũng không quan tâm cô ta, thấy Phó Cảnh Dao bước vào lập tức gọi: “Cảnh Dao, tớ ở đây!”
Phó Cảnh Dao thấy Ngôn Tiểu Nặc vẫy tay với mình, trực tiếp lướt qua Ngôn Uyển Cừ tới ngồi bên cạnh Ngôn Tiểu Nặc, hỏi cô: "Chắc cậu ôn bài kĩ rồi nhỉ”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu: “Đều ôn hết rồi, còn cậu?”
“Tớ cũng tàm tạm.” Phó Cảnh Dao khẽ nói.
Ngôn Uyển Cừ lúc này bỗng chen vào nói: “Chị Cảnh Dao, chị cho người khác mượn vở ghi chép mà vẫn có thể ôn tập tốt, chị thật là thông minh” Cô ta nói xong liền liếc Ngôn Tiểu Nặc một cái.
Ngôn Tiểu Nặc làm như không thấy, Phó Cảnh Dao ngược lại cười khẽ: “Cô quá khen rồi, không có vở ghi chép thì ôn tập vất vả lảm nhỉ? Còn mấy phút nữa là tới giờ thí rồi, cô có muốn xem sách một chút không?”
Ngôn Uyển Cừ cười ung dung: “Chị Cảnh Dao không cần để ý đâu, dù sao cũng không xem hết được, chỉ bằng nói chuyện với chị một lúc."
Cứ mở miệng ra là “chị Cảnh Dao”, ngay cả tên của Ngôn Tiểu Nặc đều không nhắc tới.
Phó Cảnh Dao nhìn đồng hồ trên cổ tay, ngẩng lên nhìn Ngôn Uyển Cừ ngại ngùng cười: “Chỉ còn mấy phút nữa, tôi cũng phải chuẩn bị một chút, để lân sau nói chuyện tiếp ”
Phó Cảnh Dao nói xong liền đứng dậy rời đi.
Khi cô ấy rời đi, chiếc dây chuyền bạc từ trên người cô ẩy rơi xuống, vì khá nhẹ nên cả cô ấy và Ngôn Tiểu Nặc đều không phát hiện ra.
Ngôn Uyến Cừ ngược lại đã nhìn thấy, lập tức cúi xuống nhặt chiếc vòng lên nhưng không gọi Phó Cảnh Dao lại, chỉ lén lút nhét chiếc vòng vào túi, khóe môi nhếch lên một nụ cười quỷ quyệt.
Tiếng chuông vang lên, mọi người ngồi vào vị trí, sẵn sàng bày binh bố trận kiên nhẫn chờ đợi Toàn Cơ từ ngoài cửa bước vào.
Ngoại hình của Toàn Cơ vốn vô cùng xinh đẹp, đôi mắt đen sáng trong như băng sương đốn tim tất cả các thí sinh. Trong phút chốc, cả phòng thi im phăng phắc, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Một giáo viên khác tuyên bố quy chế thi, sau đó giúp Toàn Cơ phát đề thi, kỳ thi chính thức bắt đầu.
Ngôn Tiểu Nặc viết rất nhanh, làm bài vô cùng trôi chảy. Cô làm xong liên kiểm tra lại bài rôi ngước mắt lên nhìn Ngôn Uyển Cừ.
Bóng lưng của Ngôn Uyển Cừ thẳng tắp như cây tùng, có thể thấy cô ta cũng làm bài rất thuận lợi.
Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu không quan tâm nữa. Ngôn Uyển Cừ này luôn ngoài miệng nói một đăng trong lòng nghĩ môt kiểu, không biết trong đầu cô ta đang toan tính cái gì.
Kiểm tra đi kiểm tra lại không phát hiện ra chỗ nào sai, Ngôn Tiểu Nặc liền muốn nộp bài trước. Cô còn muốn vê nhà thiết kế tác phẩm cho giải Ret Dot.
Cuối cùng cô nhìn lại bài thi một lượt, kiểm tra lại thông tin cá nhân cũng không có sai sót mới đứng dậy nộp bài. Vẻ mặt của Toàn Cơ không chút thay đối, nhận lấy bài của Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc thấy Phó Cảnh Dao vẫn còn cặm cụi làm bài, lông mày hơi nhăn lại. Xem ra cô ấy muốn liều mạng giành học bổng quốc gia rồi.
Cô lại nhìn về phía Ngôn Uyển Cừ, thấy cô ta với Phó Cảnh Dao không khác nhau chút nào.
Nhưng Ngôn Tiểu Nặc vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ. Cô định nộp bài sớm rồi về sớm, như vậy coi như là có chuyện gì xảy ra thì cũng không liên quan đến cô.
Sáng nay chỉ thi có mỗi một môn, vì vậy Ngôn Tiểu Nặc thi xong liên trực tiếp rời đi.
Cô đi tới cổng trường đã thấy xe của Mặc Tây Quyết đợi sẵn ở đó. Cô hơi kinh ngạc đi tới, quả nhiên nhìn thấy Mặc Tây Quyết đang ngồi trong xe. Mặc Tây Quyết mở cửa xe ra, Ngôn Tiểu Nặc liên bước lên.
“Thi cử sao rồi?” Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng hỏi: “Thấy em khá nhanh đó.”
Ngôn Tiểu Nặc cười gật đầu: “Cũng không tồi, hôm nay chỉ thi mỗi một môn nên thỉ xong em liền ra luôn.”
Mặc Tây Quyết vuốt vuốt tóc cô, nói: “Có muốn về nhà nghỉ ngơi một chút không?”
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu mỉm cười: “Thôi, em muốn tới lâu đài bên kia xem chút sách.”
Phòng sách ở lâu đài của Mặc Tây Quyết giống như thư viện vậy, Ngôn Tiểu Nặc chỉ mới đến một lần, còn chưa xem được kĩ càng. “Được.” Mặc Tây Quyết lập tức đồng ý, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt. Anh vấn luôn sợ cô ám ảnh với lâu đài, không ngờ cô lại chủ động nhắc tới. Xem ra cô đã từ từ buông bỏ những khúc mắc trước kia. Nghĩ tới đây, tâm trạng Mặc Tây Quyết lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Anh đưa tay kéo cô vào lòng, ngón tay nghịch ngợm xoáy tròn những lọn tóc của cô. Ngôn Tiểu Nặc yên lặng ngả đầu lên vai Mặc Tây Quyết, để anh tùy ý nghịch tóc mình.
Mặc Tây Quyết đưa cô về lâu đài. Ngôn Tiểu Nặc nhớ ra quản gia Duy Đức vẫn đang trong thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức, cô nhẹ giọng hỏi: “Quản gia Duy Đức thế nào rồi?”
“Hừ, vừa tới cửa đã hỏi thăm người đàn ông khác” Mặc Tây Quyết biết lần trước cô đến không thấy anh, ngoảnh mặt đã chạy đi thăm Duy Đức. Lần trước không nhắc nữa, nhưng hai lần liên thì không vui nổi.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy bất đắc dĩ nhưng cũng nhẫn nại giải thích cho anh: “Quản gia Duy Đức là vì em mới bị thương, em nên đi xem mới phải
Cô nói xong không quan tâm Mặc Tây Quyết có đồng ý hay không, trực tiếp đi tới chỗ của quản gia Duy Đức.
Mặc Tây Quyết nhìn bóng lưng cô không nói nên lời, không hài lòng đứng phía sau cô hét lớn: “Ngôn Uyển Cừ, gan em đúng là càng ngày càng to, anh chưa đồng ý đã dám đi rồi!"
Lời chưa nói xong, Ngôn Tiểu Nặc đã lập tức quay lại kéo tay anh, dịu dàng nói: “Chúng ta cùng đi có được không?”
Mặc Tây Quyết trừng mắt: “Anh đi thăm ông ta?”
Ngôn Tiểu Nặc mạnh mẽ gật đầu: “Anh đi cùng em đi mà”
Đôi mắt to của cô chớp chớp, hàng mi nhỏ như chiếc lông vũ quét qua trái tim anh. Mặc Tây Quyết chịu được nhất chính là vẻ mặt này của cô, ngoảnh đầu đi hừ một tiếng. Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười, kéo Mặc Tây Quyết tới chỗ của quản gia Duy Đức.
Quản gia Duy Đức thấy Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết cùng tới thì vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt được sủng ái mà lo sợ. Ông ta vội vàng đứng lên nhưng lại quên mất mình đang ngồi xe lăn, suýt nữa thì té ngã.
Ngôn Tiểu Nặc nhanh tay qua đỡ ông ta, vội vàng nói: “Ông có sao không?”
Cô cẩn thận đỡ ông ta ngồi lại xe lăn, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt lạnh lùng của Mặc Tây Quyết.
Quản gia Duy Đức nhìn thấy ánh mắt của Mặc Tây Quyết, rút tay ra khỏi tay Ngôn Tiểu Nặc, cung kính nói: “Cậu chủ, cô Ngôn.”
Ngôn Tiểu Nặc lộ ra nụ cười thấu hiểu, lập tức hỏi: “Ông đỡ nhiều chưa?”
Quản gia Duy Đức gật đầu cười: “Tôi đã khỏe lên nhiều rồi, qua một thời gian nữa là có thể từ từ đứng lên đi lại”
Mặc Tây Quyết đột nhiên lên tiếng: “Nếu ông không chịu được thì cho ông thêm hai tháng nghỉ phép nữa.”
Quản gia Duy Đức vô cùng kinh ngạc, liếc nhìn Ngôn Tiểu Nặc đang đứng bên cạnh. Cô chỉ gật đầu khẽ cười với ông ta, Duy Đức cũng không biết nên nói gì, chỉ đành gật gật đầu.
Mặc Tây Quyết nhìn một người từng vô cùng nhanh nhẹn không khéo giờ lại trở nên chậm chạp hồ đồ liên không khỏi cau mày.
Quản gia Duy Đức kịp phản ứng, vội vã nói: “Cảm ơn cậu chủ, cảm ơn cô Ngôn.” Ngôn Tiểu Nặc lại nói vài chuyện vui vẻ, quản gia Duy Đức nghe xong tỉnh thần cũng tốt lên nhiều, Mặc Tây Quyết đứng bên cạnh hai người trông cứ như một bức tượng.
Trong lòng cô nghĩ, lần sau phải tìm cái gì đó hay ho cho quản gia Duy Đức mới được. Ông ta chắc chản không muốn để cho mấy nữ giúp việc phục vụ, một người cứ không đọc sách thì lại ngôi thiền làm sao có thể khỏe lên nhanh được?
Cô nhìn thời gian không còn sớm nữa liên nói với quản gia Duy Đức: “Ông nghỉ ngơi cho tốt nhé, hai ngày nữa tôi lại tới thăm ông.”