Tổng Tài Cuồng Thê, Phu Nhân đã trở về!
Chương 46: Bảo bối luôn ở bên mẹ.
Trầm Tịch Dương hừ mũi khinh bỉ nói, "Bảo bối, sao lão cha của con có thể làm gì được ta chứ?"
Bảo bối không lưu tình đáp, "Mẹ đừng tự vả nữa!"
Trầm Tịch Dương đen mặt, bảo bối lại được di truyền cái tính xấu của ai kia, miệng thực độc a!!!
"Ây da, đói quá, chúng ta đi ăn đi! Có thể nói sau a!"
Khanh bảo bối mặc áo phông trắng bẻ cổ kết hợp với một chiếc quần đùi bò xanh, trắng nõn lại phấn nộm ưu nhã, hai tay xỏ túi quần, khuôn mặt lãnh tuyệt với ngụ ý: mẹ muốn ra ngoài thì hãy bước qua xác bảo bối!
Trầm Tịch Dương cuối cùng cũng giơ cờ trắng đầu hàng. Thằng bé này rất cứng đầu a, nếu cô không cho bé đáp án mong muốn, hai người chắc đôi co tới sáng quá!!!
"Được rồi, bảo bối, con muốn hỏi gì?"
Bảo bối, "Tất cả."
Trầm Tịch Dương nghĩ ngợi, bảo bối còn nhỏ a, cô cũng không thế nói với bé mấy chuyện kia được, phải tìm ra một lý do gì đó thật hợp lý mà bảo bối không nghi ngờ mới được.
Đôi mắt đen linh hoạt loé sáng, Trầm Tịch Dương hắng giọng nói, "Chuyện là thế này, hôm nay mẹ tan ca, cha con đi sau, ép ta lên xe a! Ta lại không chịu, hai người chúng ta giằng co hồi lâu, chẳng may vạt váy bị rách. Vì thế bất đắc dĩ ta phải cùng cha con đi mua đồ, hihi ta sợ con lo lắng ấy mà. Thế nên bây giờ mới về tới nơi nè...."
"Mẹ nói dối, mỗi lần mẹ có chuyện buồn là mí mắt lại rủ xuống, dù có cười cũng không che giấu được."
Trầm Tịch Dương lúng túng, "Ta.... không có...."
Trầm Huân Khanh chạy đến ôm lấy Trầm Tịch Dương. Do chiều cao của bé có hạn nên chỉ ôm tới đùi cô, bé khẽ thì thầm, "Mami chuyện gì cũng đừng chịu đựng một mình, có bảo bối ở đây, bảo bối luôn ủng hộ, ở bên và bảo vệ người...."
Một giọt nước mắt trong suốt bỗng từ mí mắt của Trầm Tịch Dương rơi xuống, thanh âm trong trẻo mang theo tia run rẩy, "Bảo bối của mẹ.... thực sự đã trưởng thành rồi...."
Chỉ bởi một câu quan tâm của bảo bối, mọi u uất trong lòng cô cứ vậy mà tuôn ra.
Bảo bối ôm mẹ mình thật chặt, chỉ hận mình không lớn thêm chút nữa, càng có nhiều khả năng bảo vệ mẹ.
Bé đã phần nào đoán được chuyện gì đã xảy ra nhưng bé không tiếp tục hỏi nữa, bé sợ sẽ khiến mẹ càng thêm buồn.
Trừ khi nào mẹ chủ động nói cho bé biết.
Chuyện cũ của hai người họ nhất định là rất thương tâm đi, vì mẹ bé vốn dĩ quật cường vậy cơ mà.
Hồi trước ở bên nước ngoài, rất nhiều đứa trẻ cùng tuổi mắng chửi bé là đồ con hoang, bảo bối không thèm liếc mắt lấy một cái.
Con hoang thì sao chứ?
Bé có mẹ cơ mà!
Mẹ thương bé như thế, coi bé là trân bảo....
Vì vậy bé càng trân trọng yêu thường mẹ mình, bé muốn đem những thứ tốt lành nhất cho mẹ...
Những ai làm tổn thương mẹ, đều phải trả giá!
Trầm Huân Khanh đôi mắt đen kịt nheo lại đầy nguy hiểm, chuyện hôm nay mẹ bị mấy người bày trò ở cửa hàng nào đó, bé tất nhiên biết....
____________
#UyenToTo