Trầm Tịch Dương chẹp miệng, "Đoàn tụ cái đầu con! Độc thân vui sướng, độc thân tự do, độc thân sang chảnh ~ lão nương mới không cần hắn!"
Bảo bối chớp mắt ngây thơ hỏi, "Thật sự?"
Trầm Tịch Dương hỏi ngược lại, "Còn con không cần cha sao?"
Bảo bối nghĩ ngợi vài giây, nghiêm túc trả lời, "Bảo bối đã lớn, có thể chăm sóc mẹ a! Năm năm qua ông ta không chăm sóc mẹ, không quan tâm bảo bối, dựa vào cái gì bảo bối phải cần ông ta chứ?"
Lời của bảo bối như dòng nước ấm len lỏi trong trái tim cô, Trầm Tịch Dương ôm bé vào lòng, nghẹn ngào nói, "Bảo bối ngoan, mami biết bảo bối lo cho mami, bảo bối cũng cần tình thương của cha đúng không? Nhưng giữa cha mẹ có rất nhiều chuyện xưa, thực sự không thích hợp ở bên nhau, cũng không phải do cha con không cần bảo bối mà là ông ấy không biết đến sự tồn tại của con, nếu bảo bối muốn nhận cha...."
Bảo bối trực tiếp cắt ngang, "Bảo bối không cần, nếu nhìn thấy cha mà mami đau lòng thì bảo bối không cần. Vả lại năm năm qua mẹ con chúng ta sống rất tốt nha ^"
"Trầm Huân Khanh ngốc, con còn bé, không cần suy nghĩ nhiều như vậy, mami của con rất mạnh, không chuyện gì không làm được, nên không được lo lắng có biết chưa?"
Bảo bối bĩu môi, "Con không ngốc, mami rất mạnh- là mạnh miệng a!"
Trầm Tịch Dương, ".............." thằng nhóc chết tiết này, vừa mới hoà thuận được một tý lại bị nó chọc tiếp!
Trầm Tịch Dương hất cằm,
"Chờ đấy, mai kia lão nương tìm một cô bé nào đó, gả quách tiểu tư nhà mi đi! Để xem còn dám bảo ta mạnh miệng hay không!"
Bảo bối không chịu thua đáp trả,
"Vậy để xem về già ai chăm mami!"
"Vài năm nữa lão nương đi tìm anh chàng đẹp trai nào đó, xin giống tiếp ~"
Bảo bối, "................."
****
Hôm nay là thứ hai đầu tuần, Trầm Tịch Dương phải đến Kính thị báo danh.
Mới sáng sớm mà trên bàn ăn đã đầy tiếng ca thán, "Aaaa, buồn ngủ chết mất, cũng tại con đó, huhu hôm qua rủ rê lão nương trò chuyện...."
Bảo bối thân quấn tạp dề màu hồng, vừa đặt đĩa trứng ốp la xuống bàn, vừa đáp, "Còn không phải do mẹ lén lút....."
Trầm Tịch Dương vội nói, "Bảo bối ngày càng lên tay nha ~ không kém gì đầu bếp năm sao đó!!!"
Bảo bối biết rõ mami nhà mình đánh trống lảng, cũng không nói gì thêm, hai mẹ con yên bình dùng xong bữa sáng.
"Tạm biệt bảo bối, ở nhà ngoan nha~ Có gì nhớ gọi điện cho mami đó!"
30 phút sau, tập đoàn Kính thị.
Trầm Tịch Dương trang điểm nhẹ, cốt che đi quầng thâm ở viền mắt, gương mặt lại càng tinh xảo thanh lệ, quần dài màu trắng, áo sơ mi xanh da trời nhạt, tóc đuôi ngựa buộc cao, nhìn thế nào cũng chỉ tầm 18 tuổi.
"Đẹp quá....."
"Cô ta trẻ thật!"
"Trẻ như vậy mấy người nghĩ có đủ tài vào tập đoàn chúng ta hay sao? Chắc cũng chỉ là dựa vào khuôn mặt kiếm cơm!"
Cả phòng thiết kế nhờ có sự xuất hiện của Trầm Tịch Dương lại được dịp náo nhiệt.
Trầm Tịch Dương không để tâm, trực tiếp đi vào văn phòng của Lâm Thiên, bàn về việc kí kết hợp đồng, bảo hiểm.....
Đến 9h thì xong việc, Trầm Tịch Dương được nghỉ sớm, ngày mai chính thức đến nhận việc. Cô cũng muốn về sớm, đưa bảo bối đi thăm quan thành phố X.
Dù sao thành phố X nhiều cảnh đẹp a, cô cũng không muốn bảo bối suốt ngày ở nhà một mình....
"Phó tổng, hôm nay Trầm Tịch Dương đã cùng công ty chúng ta kí kết hợp đồng."
"Không tệ, cô gái này rất có tố chất, tạo điều kiện để phát triển..."
Trầm Tịch Dương vừa bước ra khỏi cửa thì gặp ngay khuôn mặt quen thuộc, đây không phải Kính Thiên Dương thì là ai? Trầm Tịch Dương sờ sờ chóp mũi, người ta vừa khen cô a~ cũng phải tỏ chút thành ý!
"Xin chào Phó tổng, tôi là Trầm Tịch Dương, cảm ơn ngài đã tạo điều kiện!"
Vừa nói cô vừa cười đến trời đất nở hoa!