Tổng Tài Cuồng Thê: Phu Nhân Đã Trở Về, Con Gái Làm Mai

Chương 9: Bị chèn ép




Kể từ hôm ấy trở đi, cô cũng không còn hi vọng nào về việc được tuyển dụng vào công ty, cũng chẳng nghĩ về cơ hội để gần anh. Đúng như cô dự đoán cô trượt khỏi vị trí thư kí nhưng lại được tuyển vào làm ở bộ phận thư kí. Cô không hiểu anh ruốt cuộc đang muốn làm cái gì cho đến khi tới công ty làm việc. Cô thật sự sốc muốn chết:

“ Cô Dục Ân, lấy cho tôi ly nước.”

“ Cô Dục Ân, làm phiền cô đi mua cho tôi ly cà phê.”

“ Cô Dục Ân, cô tới bộ phận tài vụ lấy cho tôi cái tờ sắp xếp lịch trình.”

“ Cô Dục Ân...”

Một cô Dục Ân hai cô Dục Ân, cô chỉ trong mấy ngày lại liên tục bị xoay như chong chóng. Thật sự họ xem cô là chân sai vặt. Hôm nay cô quyết định không tới công ty làm việc, ở nhà nghỉ ngơi, ngủ một giấc thật thoải mái.

“ Reng...reng...” tiếng chuông báo giờ vang lên đúng giờ đang muốn Ngủ thêm ít phút thì đúng lúc mẹ cô vào đánh thức cô dậy.

“ Chẳng lẽ con không muốn dậy đi làm nữa hay sao?”

“ Mẹ, con muốn nghỉ việc. Con không muốn đi làm nữa ạ.”

“ Chẳng lẽ con không muốn tán đổ cậu ta nữa?” Mẹ cô nghi hoặc hỏi.

Cô mơ màng gật đầu. Thấy vậy mẹ cô đột nhiên tức giận.

“ Con với chả cái đúng là không có một chút chí tiến thủ nào cả. Mày như vậy rồi ai hốt mày đi hả con? Chẳng lẽ để bà già này nuôi mày cả đời?”

Cô mặt đen nhìn mẹ cô:

“ Chẳng lẽ mẹ muốn đẩy con đi vậy sao? Con dù gì cũng là con gái mẹ mà. Đứa con gái mẹ đứt ruột đẻ ra mà.”

“ Không lấy được chồng thì là con rơi con rớt chứ không phải con tao. Cứ thế nhé, còn quyết định của con gái yêu mẹ như thế nào thì con tự quyết định nhé.” Nói đến ba chữ con gái yêu thì mẹ đột nhiên nhấn mạnh. Nói xong bà lập tức ra ngoài, cô đau đầu vò óc bứt tai cuối cùng cũng phải rời giường đánh răng rửa mặt để đi làm.

Vừa tới công ty thì đã có bao nhiêu người gọi cô, nhất là cô nàng vừa được tuyển dụng, một cô hai cô, làm cô tức muốn chết. Vừa mới vào công ty làm việc mà lúc nào cũng lên mặt, cái điệu vênh váo của cô ta khiến cô không nuốt trôi cục tức nhưng cô lại không thể làm gì được chỉ đành im lặng. Nhưng mà tức nước ắt sẽ vờ bờ, chịu đựng không phải quyết định của cô nên hôm nay cô quyết định cho thuốc xổ vào ly cà phê của cô ta.

" Trợ lý Mạc, cà phê sáng nay của cô đây."

Cô ta còn không thèm liếc mắt hay là nói với cô một lời nào liền trực tiếp cầm ly cà phê lên uống một hơi hết sạch. Cô nhìn thấy vậy liền nở một nụ cười ma quỷ không lâu sau cô ta liền ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh. Cứ cách năm phút là cô ta lại đi vệ sinh một lần làm cô không nhịn được cười mà cười to lên. Cô ta thấy cô cười như vậy liền quát to.

" Dục Ân, là cô làm đúng không?"

Cô không nói gì chỉ làm vẻ mặt ngơ ngác nhìn cô ta. Cô ta thấy vậy lại càng tức giận:

" Chính là cô làm, nhất định là cô bởi vì sáng nay từ lúc uống ly cà phê cô đưa tôi liền đau bụng cho tới bây giờ."

" Trợ lý Mạc, cô nói cái gì vậy. Cô đau bụng thì liên quan gì tới tôi, sao cô có thể ngậm máu phun người như vậy. Vậy sao mấy hôm trước tôi cũng pha cà phê cho cô nhưng cô lại không có giấu hiệu gì?"

" Chính là cô cảm thấy tôi quá đáng, chèn ép cô nên cô mới ra tay hãm hại tôi."

" Cô vẫn còn biết mình chèn ép người quá đáng hay sao? Tưởng cô ngoài vênh mặt lên thì còn không biết đâu là trời đâu là đất nữa. Nhưng mà việc cô đau bụng lại không hề liên quan đến tôi."

" Cô...cô, tôi sẽ báo cho giám đốc biết để xem cô còn có thể mạnh miệng được thêm bao lâu."

" Xin mời cô."