…
Cố trạch.
Sau khi Cố Manh Manh ngồi xe bus hơn một tiếng đồng hồ về, rốt cuộc được toại nguyệ về nhà.
Chỉ là, cô không ngờ chính là, lúc cô cao hứng đi vào trong nhà, nghêng đón cô không phải là khuôn mặt tươi cười, mà là hoảng sợ của mọi người không thôi.
Cố phu nhân đi đến mấy bước trước mặt cô, bà ta nghiến răng: “Sao cô lại trở về!”
Cố Manh Manh nhìn bà ta, rất thản nhiên liền nói: “Là anh rể kêu con về.”
Cố phu nhân ngẩn ra.
Bà ta hiển nhiên là ngoài sức tưởng tượng: “Lục Tư Thần bằng lòng cho cô về?”
“Đúng vậy.”
Cố Manh Manh gật đầu.
Cố phu nhân đánh giá cô, mắt thấy dáng vẻ cô giống như không nói dối, chưa cả thấy an tâm, ngược lại càng bối rối.
“Cô làm sao có thể trở về?” Bà ta oán giận, nhanh chóng gọi quản gia:
“Nhanh, mau đem nha đầu kia về cho tôi.”
Cố Manh Manh cả kinh.
Cô vội vã lui về sau, lắc lắc đầu: “Không muốn, tôi không muốn quay lại!”
Cố phu nhân trừng to mắt: “Cô có nghe không!”
Cố Manh Manh lại ủ rũ.
Cô đứng chọc tại chỗ, cúi đầu, không vững như một trang giấy mỏng manh.
Vừa hay lúc đó, điện thoại riếng của Cố gia vang lên.
Người giúp việc nhận điện thoại, rất nhanh lên tiếng: “Phu nhân, đó là điện thoại của thư ký cô gia.”
Cố phu nhân kinh hãi.
Bà ta không dám lỡ giây phút nào, nhanh chóng đi đến nhận điện thoại.
Không biết trong điện thoại thư ký nói gì, dáng vẻ Cố phu nhân mới dần dần nới lỏng, đến cuối cùng, bà ta thậm chí còn thở dài nhẹ nhóm.
Bà ta cúp điện thoại, sau đó quay về phía Cố Manh Manh đang đứng.
“Được rồi, cô về phòng nghỉ ngơi đi.”
Cố phu nhân nói.
Cố Manh Manh có vẻ kinh ngạc.
Cố phu nhân không hề vui vẻ: “Lục gia sẽ cho người tới đón cô trở về vào buổi chiều, Cố Manh Manh, nếu cô đã gả về đó, sau này nhất định phải ở lại đó, không có việc gì thì không có việc gì thì không cần trở về, cô phải ý thức được mình đã làm vợ, biết không? ”
Cố Manh Manh vừa nghe những lời này, lập tức nóng nảy.
Cô dậm chân thẳng thừng: “Không, tôi sẽ không quay lại!”
Cố phu nhân lạnh lùng nói: “Co lớn tiếng như vậy làm gì?” Cô đang cố làm cho cha cô sợ à? ”
Vừa nghe đến cha mình, Cố Manh Manh đột nhiên mất đi sự can đảm.
Cô cúi đầu xuống, giọng cô buồn buồn: “Vậy khi nào chị ấy mới trở lại?”
Cố phu nhân cảm thấy cô gái này đầu óc quả thực có vấn đề.
Bà tức giận nói: ” Không biết.
”
“Ồ… ”
Cố Manh Manh đáp lại, chậm rãi đi về phòng mình.
Mới đầu giờ chiều, xe của Lục gia đã đến.
Thư ký đi đến cửa, mỉm cười và nói, “Tôi đến để đón tiểu phu nhân về nhà.”
Quản gia vội vàng chỉ đường cho anh, mỉm cười và nói: “Được được, để tôi đưa anh đi.
”
” Làm phiền.
”
Thư ký luôn lịch sự.
Tuy nhiên, sau khi ông nhìn thấy phòng của Cố Manh Manh, anh khá bất ngờ..