Chương 350:
Cố Manh Manh không muốn giải thích nhiều, chỉ nói: “Phòng này giống của chị tớ. Chị ấy thích phong cách này, nên phòng của tớ cũng vậy.”
“Oh?”
Tô Mẫn Mẫn nhướng mày.
Cô ấy nói: “Chị gái cậu bá đạo như vậy? Cô ấy thích cái gì, người khác cũng phải thích cái đó?”
“À, cũng tạm.”
Cố Manh Manh khóe miệng co giật.
Tô Mẫn Mẫn vươn vai nói: “Thật may là tớ không có chị gái như thế này. Haiz, có điều cũng gần giống vậy. Lúc trước cùng với Lục Tiểu Tứ… Xi, tớ lười nhắc đến anh ta!”
Có Manh Manh che miệng cười trộm.
Qua hồi lâu, Có Tiêu ngủ trưa dậy. Dưới sự giúp đỡ của quản gia, đang từ từ uống thuốc.
Cố Manh Manh đứng bên cạnh, vẻ mặt xót thương, áy náy.
“Bó, con xin lỗi, lâu như vậy mới tới thăm bó…”
Cô mím môi.
Cố Tiêu nghe vậy chỉ cười sau: “Con đã làm rất tốt rồi.
Không cần xin lỗi bố.”
Có Manh Manh dựa vào giường, mặt nhăn lại.
Có Tiêu không nhịn được vươn tay xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, nói: “Gần đây thế nào? Ừm, lần trước khi con tới đây, không phải đã nói với bố… nói…” Nói đến đây lại dừng lại.
Cố Manh Manh khó hiểu: “Con đã nói gì?”
Cố Tiêu thở dài, “Đột nhiên bố không nhớ nữa.”
Cố Manh Manh sợ bố buồn nên nhanh chóng đổi chủ đè, nói: “Bố, là thế này. Hôm nay con không phải tới đây một mình. Con còn đưa bạn tốt của con tới. Con giới thiệu với bố nhé, được không?”
Cố Tiêu gật đầu.
Cố Manh Manh chỉ vào Tô Mẫn Mẫn bên cạnh, mỉm cười: “Là cô ấy! Cô ấy tên là Tô Mẫn Mẫn. Bọn con là bạn tốt.
Gần đây ngày nào cũng ở bên nhau.”
Nghe vậy, Cố Tiêu không khỏi nhìn lên Tô Mẫn Mẫn.
Tô Mẫn Mẫn lễ phép nói: “Bác Cố, chào bác. Cháu là Tô Mẫn Mẫn!”
Cố Tiêu nhìn cô và gật đầu: “Chào cháu.”
Cố Manh Manh ở bên cạnh nhìn, không thể nhịn được cười: “Bố, để con nói với bố, người bạn này của con rất tốt. Cô ấy đã làm việc rồi đấy. Là một lập trình viên trò chơi rất giỏi. Trò chơi yêu thích của con là do nhóm của cô ấy làm, rất tuyệt!”
Nghe xong những lời này, Tô Mẫn Mẫn có chút đắc ý.
Cô ấy thì thầm vào tai Có Manh Manh: “Thật không ngờ đấy. Thì ra tớ ở trong lòng cậu lại quan trọng như vậy. Cậu có phải vẫn luôn xem tớ là thần tượng không?” | Nếu không có ai bên cạnh, Cố Manh Manh thực sự muốón .
nôn lên người cô ấy. Cái người không biết xấu hổ này.
Khen cô ấy một câu đã muốn lên trời rồi! | Bên này, giọng nói của Cố Tiêu lại vang lên: “Còn con thì sao? Gần đây học hành thế nào?”
Có Manh Manh hoàn hồn, trả lời: “Bố, bố lại quên mát rồi?
Gần đây con vẫn đang nghỉ hè. Phải tuần nữa con mới đi học lại.”
Có Tiêu gật đầu.
Lúc này ông cũng đã uống thuốc.
Quản gia nói nhỏ: “Có muốn xuống giường đi dạo chút không ạ?”
Có Tiêu liếc nhìn đứa con gái mình thương yêu nhất, gật đầu nói: “Con gái, con có muốn cùng bố xuống lầu đi dạo.
không?”
“Được ạ!”
Có Manh Manh đương nhiên cầu còn không được.
Đến tối, sau khi ăn tối với Có Tiêu, Có Manh Manh rời đi.
Trước khi rời đi, cô rất không nỡ, tựa vào lòng bố, nhẹ nhàng nói: “Bố, con đi đây. Bố phải giữ gìn sức khoẻ. Lần sau có cơ hội con lại đến thăm bó.” Ị Cố Tiêu âu yếm xoa đầu cô, cười an ủi: “Đứa trẻ ngoan, con có lòng là được rồi.”
“Bồ…”
Cố Manh Manh rất không nỡ mà gọi.