Chương 288:
Lục Tư Thần rất hài lòng.
“Bây giờ là máy giờ?”
Cố Manh Manh đột ngột hỏi.
Có điều, cô không đợi câu trả lời của anh mà vươn cổ xem giờ trên máy tính của anh.
“Ôi, đã gần hai giờ rưỡi rồi…”
Cô kinh ngạc.
Lục Tư Thần nở nụ cười: “Ừm, em đi ngủ tiếp đi!”
Có Manh Manh bĩu môi, không nghe lời.
Lục Tư Thần nhìn cô: “Làm sao vậy, cái miệng nhỏ nhô cao như vậy…” Nói xong, anh cúi người hôn lên khuôn miệng mềm mại của cô.
Cố Manh Manh nắm lấy bàn tay to của anh và nói: “Lục Tư Thần, anh còn bao nhiêu việc nữa?”
Lục Tư Thần trả lời: “Chỉ còn lại một chút cuối cùng thôi.”
Có Manh Manh cắn môi: “Vậy thì em thức cùng anh.”
“Hửm?”
Lục Tư Thần nhíu mày.
Có Manh Manh tiếp tục: “Lát nữa chúng ta cùng đi ngủ…”
Trái tim của Lục Tư Thần lập tức mềm ra.
Ánh mắt anh dịu dàng, tiếc thương mà vuốt ve má cô.
Cố Manh Manh thuận thế mà ôm eo anh rất chặt.
“Anh tiếp tục làm việc đi!” Cô nói: “Em hứa sẽ không lên tiếng, tuyệt đối không làm phiền anh!”
Nhưng sự thật là, ngay cả khi cô không nói gì, chỉ cần cô ở bên cạnh, làm sao Lục Tư Thần Đình có thể bình tâm được?
“Ây?”
Vì vậy, khi Có Manh Manh nghe tháy tiếng tắt máy tính, cô rất ngạc nhiên và bắt ngờ.
Lục Tư Thần bế cô đứng dậy, nói: “Thôi vậy, hôm nay làm việc đến đây thôi. Anh không muốn bé con của anh vì anh mà phải thức khuya biến thành gấu trúc đâu!”
“Đáng ghét…”
Cố Manh Manh nũng nịu.
Lục Tư Thần đột nhiên bế ngang cô.
“ÁI”
Cố Manh Manh khẽ kêu lên, vô thức vươn tay ôm cổ anh.
Lục Tư Thần ôm cô vào lòng và sải bước vào phòng ngủ.
Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng, Cố Manh Manh đã chụp ảnh tự sướng bên cánh cửa số sát đất.
Lục Tư Thần ngồi trên sô pha nhìn máy tính, thỉnh thoảng ngắng đầu nhìn cô. Thấy cô vui vẻ, anh cũng không làm phiền.
Một lúc sau, Cố Manh Manh đột nhiên chạy đến, cười nói: “Lục Tư Thần, Lục Tư Thần, chúng ta cùng nhau chụp một bức ảnh, được không?”
Động tác gõ bàn phím của Lục Tư Thần hơi dừng lại.
“Hửm?”
Anh ngước nhìn cô.
Lúc này, Có Manh Manh đã chạy đến bên anh.
“Chúng ta cùng chụp ảnh nhé?”
Cô nhìn anh với đôi mắt sáng ngời.
Lục Tư Thần không nỡ từ chối, vì vậy anh gật đầu: “Được rồi, em muốn chụp như thế nào?”
Có Manh Manh trực tiếp ngồi vào lòng anh, một tay ôm cổ anh, tay kia cầm điện thoại.
“Nhớ cười lên nhé!”
Cô nói, nghiêng đầu và áp mặt mình vào mặt anh.
Cô cười ngọt ngào, đôi mắt cong cong. Đẹp như bông hoa kiều diễm.
Lục Tư Thần rất hợp tác mà cong môi lên.
Tách!
Hình ảnh được chụp lại.
Có Manh Manh thu tay lại, cúi đầu nhìn xuống bức ảnh.
Lúc này, chỉ nghe thấy giọng người đàn ông vang lên bên tai: “Nhớ gửi cho anh”.
“Hả?”
Cố Manh Manh nhìn anh.
Lục Tư Thần nói: “Nhớ gửi cho anh tắm ảnh này.”
Cố Manh Manh phồng má, nói nhỏ: “Anh lấy ảnh làm gì?”
Dừng lại một lúc, cô lại đột nhiên nói: “À, em biết rồi. Anh muốn dùng làm ảnh nền màn hình phải không?”
Lục Tư Thần “Đúng không?”
Cố Manh Manh nhìn anh đầy mong đợi.
Nào ngờ, Lục Tư Thần hỏi ngược lại: “Em thì sao?”
Cố Manh Manh chau mày, không vui: “Là em hỏi anh trước…”