Chương 237: Sói Xám Và Thỏ Trắng 1
Khi đến sân bay Hàng Châu trời đã chập choạng tối. Có Manh Manh có chút chóng mặt và buồn ngủ. Sau khi xuống máy bay thì có chút mơ màng mà đi theo hành khách ra ngoài.
“Thiếu phu nhân!”
An Luân đã đợi rất lâu. Vừa thấy Có Manh Manh xuất hiện liền vội vàng chào hỏi.
“Thư ký An?”
Cố Manh Manh chớp mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vẫn còn vét hằn. Có lẽ đã đè phải thứ gì đó khi đang ngủ.
Chỉ là, An Luân khá lo lắng.
“Thiếu phu nhân, mặt của cô không sao chứ?”
Anh thận trọng hỏi.
“Hả?”
Cố Manh Manh nghe nghe vậy thì khôgn khỏi đưa tay lên sờ mặt của mình.
Cô nghi ngờ hỏi: “Mặt tôi bị sao vậy?”
An Luân giải thích: “Lúc ngủ có thể là đã đè lên thứ gì đó, có vết hằn trên mặt”.
“Vậy sao?”
Cố Manh Manh nhướng mày.
Sau đó, cô cúi đầu, lấy điện thoại di động ra, ngắng đầu lên xem thử.
An Luân kiên nhẫn chờ đợi.
Cuối cùng, chỉ nghe Có Manh Manh hỏi: “Rất xấu sao?”
An Luân lắc đầu: “Không, làm sao mà xấu được? Ừm, ý tôi là, thiếu phu nhân đừng lo lắng, cái này sẽ tự động biến mắt trong thời gian ngắn, không có gì nghiêm trọng.”
“Tôi biết mài”
Cố Manh Manh cong mắt, như vằng trăng khuyết, có chút nghịch ngợm.
An Luân cười nói tiếp: “Thiếu phu nhân, để tôi đưa cô về khách sạn. Cả đường đi cũng mệt rồi. Về nghỉ ngơi trước đi!”
“Ừm!”
Có Manh Manh gật đầu.
An Luân nhắc tay: “Chúng ta đi bên này!”
Cố Manh Manh không có ý kiến gì, ngoan ngoãn đi theo anh ra khỏi sân bay, lên xe rời đi.
Trên đường đi, Có Manh Manh hỏi: “Lục Tư Thần đâu?”
An Luân liền trả lời: “Lục tổng đang đàm phán với các CEO của máy công ty hợp tác.” Sau đó, anh nhìn đồng hồ, tiếp tục: “m, chắc giờ này cũng sắp xong rồi. Lục tổng đã dặn rồi. Ngài ấy bảo tôi đưa cô về khách sạn nghỉ ngơi trước, khi tớn làm ngài ấy sẽ đến tìm cô.”
“Ử.”
Có Manh Manh gật đầu.
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “À, Thư ký An, cho tôi hỏi một chuyện.”
“Được, cô hỏi đi.”
An Luân nhìn cô.
ôi có chút không hiểu, đang yên đang lành, tại sao đột nhiên Lục Tư Thần lại bảo tôi tới đây?”
An Luân cười nói: “Cái này tôi cũng không biết, nếu cô tò mò có thể trực tiếp hỏi Lục tổng.”
Có Manh Manh chùng vai.
Cố Manh Manh chau mày.
Cô lắc đầu: “Tôi không biết.” Ngừng một chút, cô lại nói: “Nếu tôi biết, tôi đã không hỏi anh.”
An Luân suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Hay là vậy đi. Sau này về đến khách sạn, tôi sẽ phái người đến thu xếp cho cô. Dù sao chỉ cần là đặc sản địa phương là được, đúng không?”
“Đúng!”
Cố Manh Manh gật đầu.
Sau đó, sau khi ăn no, Cố Manh Manh thoải mái nằm trên ghế sofa trong phòng khách sạn và xem TV.
Chủ yếu là đi máy bay mệt rồi. Cô sau khi xem xong không lâu thì liền ngủ mê man.
Cuối cùng, cô bị hôn cho tỉnh.
Khi mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt điển trai quyến rũ.
“Tỉnh rồi?”
“Anh về lúc nào vậy?”
Cô đáng thương nhìn anh, nhệch miệng nói: “Em đã đợi anh rất lâu rồi…”
Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô, Lục Tư Thần lập tức mềm lòng.
*Xin lỗi, nhất thời có chuyện cần giải quyết nên về muộn.”
Anh cúi đầu, thương xót mà áp sát mặt cô, nói tiếp: “Đói bụng chưa? Ăn cơm chưa?
“Ưmg: Cố Manh Manh gật đầu.
Cô đưa tay ôm lấy cổ anh, nhìn anh chằm chằm nhưng không nói gì.
Lục Tư Thần thấy vậy, không khỏi nở nụ cười: “Làm sao vậy?”
Cố Manh Manh chu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Vừa rồi có phải anh cứ hôn em mãi không?”
“Hửm?”
Lục Tư Thần nhướng mày.
Cố Manh Manh trông rất không phục: “Em đang có một giấc mơ đẹp, nhưng đã bị anh đánh thức! Lục Tư Thần, anh nói, làm thế nào để bồi thường cho em!”
Lục Tư Thần cong môi: “Ừm, vậy em nói trước xem giấc mơ đẹp gì?”
“Ưm….
Có Manh Manh nghiêng đầu, dáng vẻ nghịch ngợm.
Lục Tư Thần nheo mắt: “Còn chưa bịa xong?”
Cố Manh Manh lè lưỡi với anh, hóm hỉnh nói: “Dù sao cũng là một giấc mơ đẹp, chỉ là em không nhớ nữa thôi!”
Lục Tư Thần hết cách với cô.
Tiếp theo, anh đột nhiên bé cô đứng dậy khỏi ghế sô.
“ÁI”
Cố Manh Manh kêu lên, vô thức mà thu chặt hai tay, ôm chặt lầy cổ anh.
“Anh đang làm gì đấy?”
Cô giận dữ nhìn chằm chằm vào người đàn ông.
Lục Tư Thần không trả lời, dễ dàng ôm cô đi vào phòng ngủ, đặt cô lên chiếc giường lớn mềm mại.
Cố Manh Manh cảnh giác!
Ngay khi lưng chạm vào giường, cô lập tức lùi về phía sau, giống như con thỏ nhỏ nhìn thấy con sói xám lớn, hai mắt trừng lớn, toàn thân phòng bị.
Lục Tư Thần cười.
Anh đứng ở bên giường, nhìn cô hai tay ôm trước ngực, cong môi: “Sợ gì? Cũng không ăn thịt em!”
Cố Manh Manh không trả lời, nhanh chóng nhảy xuống giường từ bên kia.
Lục Tư Thần thấy cô không đi dép, sắc mặt anh hơi lạnh: “Quay lại!”
“Em không!”
Cố Manh Manh dựa vào tường, nhích ra từng chút một.
Lục Tư Thần không nhúc nhích.
Vẻ mặt anh vẫn không thay đổi: “Cố Manh Manh, anh bảo em quay lại!”