Chương 233: Anh Áy Đến Rồi 17
Sau khi trở về từ sân bay, Có Manh Manh lại lên giường ngủ bù. Khi tỉnh lại thì bầu trời bên ngoài cửa sổ đã tối sầm lại.
Cố Manh Manh rất ngạc nhiên, vừa đứng dậy khỏi giường thì có tiếng gõ cửa, kèm theo đó là giọng của người giúp việc: “Thiếu phu nhân, cô tỉnh rồi à?”
“Vào đi…”
Cố Manh Manh đáp một tiếng, đưa tay lên dụi mắt.
Người giúp việc mở cửa bước vào, cười nói: “Thiếu phu nhân, cô tỉnh rôi à!”
Có Manh Manh gật đầu.
Cô nghĩ chút rồi hỏi: “Lục Tư Thần đã về chưa?”
Người giúp việc lắc đầu, trả lời: “Ngài ấy chưa về.” Ngừng một chút, lại nói thêm: “Tuy nhiên, buổi chiều ngài ấy có gọi điện cho cô. Lúc đó cô đang ngủ nên…”
“Anh ấy gọi cho tôi?”
Có Manh Manh nhướng mày.
Sau đó, cô lập tức vươn tay cầm lấy chiếc điện thoại di động đặt trên bàn đầu giường.
Quả nhiên, có hai cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ Lục Tư Thân.
Lúc này, chỉ nghe người giúp việc nói: “Tiên sinh hình như gọi điện cho cô mà không thấy ai trả lời. Sau đó gọi điện thoại có định ở nhà. Sau khi biết cô đang ngủ thì ngài ấy liền cúp máy”.
Có Manh Manh chau mày.
“Anh ấy không nói gì khác sao?”
“Không ạ.”
Người giúp việc lắc đầu.
Cố Manh Manh chu miệng.
Người giúp việc nhìn cô, ngập ngừng hỏi: “Thiếu phu nhân, cô xem, bữa tối đã qua rồi, cô không đói sao?”
Cô ấy không nói còn đỡ. Cố Manh Manh thực sự cảm thấy hơi đói.
“Tối nay ăn gì vậy?”
Có Manh Manh sờ bụng hỏi.
Quản gia đặt sủi cảo trước mặt cô, cười nói: “Thiếu phu nhân đói lắm rồi đúng không?”
“À, thực ra cũng tạm…”
Cố Manh Manh cười xuè, có chút xáu hổ.
Quản gia rót cho cô một ly nước ấm, nói: “Trước tiên uống chút nước đi ạ. Sủi cảo còn hơi nóng, đợi nguội bớt đã.”
“Dạt”
Cố Manh Manh gật đầu, một mạch uống hẳn một cốc nước.
Quản gia thấy vậy thì hoảng sợ, vội nói: “Ấy, thiếu phu nhân, uống từ từ, cẩn thận bị sặc!”
“Không sao đâu!”
Có Manh Manh đặt cốc nước xuống, đang định lấy đũa thì điện thoại bên cạnh đột nhiên vang lên.
Cô nghiêng đầu liếc nhìn thì thấy đó là cuộc gọi của Lục Tư Thần.
Thế là cô chỉ có thể thu lại bàn tay đang định cầm đũa, cầm điện thoại di động lên.
“A lô…”
Sau khi Cố Manh Manh bắt máy thì đặt điện thoại lên bên tới.
Đột nhiên, một giọng nam trầm thấp truyền đến, mang theo nụ cười nhàn nhạt: “Con heo nhỏ lười biếng tỉnh dậy rồi?”
Cố Manh Manh mím môi: “Anh nói ai đấy!” Ngừng một chút, cô nói: “Bên ngoài trời tối rồi, Lục Tư Thần, sao anh vẫn chưa về?
Lục Tư Thần im lặng một lúc.
Sau đó, nghe anh trả lời: “Bây giờ anh đang ở vùng khác.”
“Hải”
Cố Manh Manh thốt lên.
Lục Tư Thần cảm thấy oan uỗng: “Lúc chiều em đang ngủ, gọi điện thoại di động không có người trả lời. Chẳng lẽ muốn anh cho người hầu đánh thức em sao?”
“Đáng lẽ ra phải như thế!”
Cố Manh Manh trả lời.
Lục Tư Thần thở dài: “Với tình tính đó của em, họ căn bản không đánh thức dậy nỗi!”
Cố Manh Manh hừ hừ: “Vậy thì anh nói cho em biết, em nên làm gì bây giờ?”
Lục Tư Thần không đáp mà hỏi: “Em muốn làm gì?”
Có Manh Manh đảo mắt mấy vòng.
Sau đó cô nói: “Em muốn đi cùng anh!”
Lục Tư Thần nghe vậy không khỏi nhíu mày.
Anh nói: “Không được, anh đến đây vì công việc, không phải du lịch. Em tới cũng không có ai chơi cùng em được.”
“Nhưng mà, ở nhà chán lắm…”
Có Manh Manh cong miệng.
Lục Tư Thần nói: “Ngoan, em có thể đi tìm bạn chơi.”
Cố Manh Manh không khỏi ho he.
Lục Tư Thần tiếp tục an ủi: “Bé con, em phải nghe lời. Lần này về sẽ mang quà cho em, hửm?”
Cố Manh Manh cắn môi.
Thực ra, trong lòng cô đã có sẵn ý tưởng.
Tuy nhiên, cô đang lưỡng lự, phân vân không biết có nên nói ra không!
Lúc này, giọng nói của Lục Tư Thần lại truyền đến: “Em muốn quà gì?”
Cố Manh Manh cắn răng, kiên quyết nói: “Lục Tư Thần, em muốn về nhà một chuyền!”
Vừa nói xong, bên kia điện thoại lại không có âm thanh gì.
Cô Manh Manh ngạc nhiên, thâm nghĩ, người đàn ông này không phải là cúp điện thoại của mình rồi đây chứ?
Thế là, cô không khỏi liếc nhìn màn hình điện thoại. Sau khi thấy cuộc gọi vẫn đang được kết nói thì cô tiếp tục nói: “Lục Tư Thần, sao anh không nói chuyện? Em nói, em muốn về nhà.”
“Về đó làm gì?”
Người đàn ông đột ngột ngắt lời cô.
Cố Manh Manh ngần ra, sau đó trả lời: “À, em nhớ bố em, vì vậy em muốn quay về gặp ông ấy. Lục Tư Thần, anh biết đấy, bố lúc trước cứ bị ốm mãi. Lần này em đã lâu không đi gặp ông ấy rồi. Cũng không biết tình hình của ông ấy thế nào rồi. Lần trước gọi điện cho quản gia, ông ấy nói…”
“Khi nào đi?”
Lục Tư Thần lại ngắt lời cô.
Cố Manh Manh dừng lại hai giây mới đáp: “Nếu anh đồng ý, em muốn về đó vào ngày mai.”
Lục Tư Thần không trả lời.
Cố Manh Manh nhẹ giọng cầu xin: “Lục Tư Thần, anh để em về nhà một chuyến đi. Em đảm bảo, chỉ cần thăm bó xong là về ngay. Sau đó sẽ ngoan ngoãn ở nhà đợi anh.
Được chứ? Lục Tư Thần … chồng ơi, xin anh đấy…”
Một lúc sau, giọng nói lạnh lùng của Lục Tư Thần mới truyền đến: “Chỉ được đi một buổi sáng, anh sẽ để quản gia thu xếp. Em phải nghe lời, biết không?”
Cố Manh Manh vui mừng.
Cô gật đầu lia lịa: “Ừm, ừm, em biết rồi, cảm ơn anh!”
Lục Tư Thần nói “ừm’ rồi lại dặn dò thêm vài câu mới cúp điện thoại.