Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 188: Ăn Cơm 1






“Nhị tiểu thư?”
Không biết từ lúc nào, quản gia lặng yên không một tiếng động đi vào.

Cố Manh Manh vội vàng đứng dậy từ bên giường, giả vờ ngạc nhiên hỏi: “Quản gia, ba bình thường đều như vậy sao? Vừa rồi còn đang nói chuyện với tôi, bỗng nhiên liền ngủ thiếp đi, tôi có gọi ông ấy như thế nào cũng vô dụng…”
Quản gia nghe vậy, biểu tình trên mặt cũng không có gì lạ thường.

Đầu tiên ông đưa trà đen mật ong cho Cố Manh Manh, sau đó mới mở miệng giải thích: “Ò, lão gia có thể đã xem TV quá lâu, hơn nữa vừa mới uống thuốc, cho nên khó tránh khỏi sẽ có buồn ngủ.

Nhưng không sao, ông ấy hẳn là không ngủ được bao lâu, Nhị tiểu thư, bằng không như vậy đi, ngài vào phòng khách dưới lầu chờ trước? Trước tiên để lão gia nghỉ ngơi đi, chờ sau khi ông ấy tỉnh lại, ngài cùng lão gia ăn cơm? “
Nghiêm túc thì lời này đã khiến Có Manh Manh động lòng.

Nhưng sự thật là, cô đã hứa muốn cùng Lục Tư Thần ăn cơm tối.

“Hay là thôi đi…”
Cô cúi đầu trong sự thất vọng.

Cho nên, cô cũng buông lỏng cho quản gia.

Cô tiếp tục nói: “Buổi chiều tôi đã có hẹn rồi, cho nên không thể cùng ba ăn cơm.

Quản gia, đợi lát nữa sau khi ba tỉnh lại, ông nhớ nói với ông ấy hãy chú ý tới sức khỏe, nếu nhớ tôi thì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào, cả ngày hai mươi bốn giờ, bát cứ lúc nào cũng được! “
Cô ấy nói rất ân cần.

Quản gia gật gật đầu, đáp: “Được rồi, Nhị tiểu thư, tôi sẽ thay ngài truyền lời cho lão gia.


Cố Manh Manh nhìn về phía baa đang ngủ trên giường, thở dài, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Quản gia đi theo bên cạnh cô, trước sau đều là bộ dạng cẩn thận.


Cố Manh Manh vừa đi xuống lầu, điện thoại di động trong túi vang lên, lấy ra nhìn, lại là điện thoại của Tô Mẫn Mẫn.

Cố Manh Manh nhíu mày, hơi chần chờ một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn nghe máy.

Cô đặt điện thoại di động vào tai của mình và mở miệng: “Alo?”
Trong chốc lát, giọng nói vui tươi của Tô Mẫn Mẫn truyền đến: “Manh Manh à, bây giờ cậu vẫn còn ở nhà chứ?”
“Ừm.”
Cố Manh Manh đáp lại, liếc mắt nhìn quản gia bên cạnh.

Quản gia rất để ý, lúc này lặng yên không một tiếng động lui xuống.

Qua điện thoại, Tô Mẫn Mẫn vẫn còn nói: “Manh Manh, tớ biết gần đây có một nhà hàng Thái mới mở, cậu có quan tâm đến ẩm thực Thái Lan không?” Nếu cậu thích, chúng ta hãy đi đồ Thái Lan được không? “
“Không được!”
Cố Manh Manh đáp.

Tô Mẫn Mẫn vẫn kiên quyết tiếp tục: “Còn ẩm thực Hàn Quốc thì sao?” Hoặc là chúng ta đi ăn thịt nướng? Cậu đã từng nói thích ăn thịt nướng, chúng ta hãy đi ăn đồ nướng ngoài trời? “
“Không cần!”
Cố Manh Manh vẫn từ chối.

Tô Mẫn Mẫn giống như đã sớm chuẩn bị, sau đó lại nói: “Vậy tớ nấu ăn cho cậu ăn, thế nào? Tớ nói cho cậu biết, Tô Mẫn Mẫn tớ sống hơn hai mươi năm, cơ hội tự mình xuống bếp là chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngay cả Lục Tiểu Tứ kia cũng chưa từng được ăn, hôm nay chỉ cần cậu nói một tiếng, bất kể là muốn ăn cái gì, tớ đều làm cho cậu ăn, thế nào? “
Cố Manh Manh nhíu mày.

Cô rất bát ngờ nói: ” Tô Mẫn Mẫn, cậu còn có thể nấu ăn ư?
Thật hay giả vậy? “
“ Đương nhiên là thật rồi!”
Tô Mẫn Mẫn đáp, giọng điệu rất nghiêm túc: “Tớ chuyên nghiệp lắm đấy! “
“Xí, tớ không thèm tin!”
Cố Manh Manh hừ mạnh.

Tô Mẫn Mẫn thở dài: “Nếu cậu không tin, hôm nay cậu đến nhà tớ đi, tớ tự tay nấu cơm cho cậu ăn!”
Cố Manh Manh lắc đầu, đáp: “Hôm nay không rảnh, tớ đã hẹn với Lục Tư Thần rồi! “
“Điều đó không quan trọng!”
Tô Mẫn Mẫn đáp: “Để tớ đi nói với anh hai, thuận tiện mời anh ấy và cậu đến nhà tớ làm khách! “
Cố Manh Manh chân chừ.

Tô Mẫn Mẫn tiếp tục nói: “Cậu không cần khó xử, chỉ cần cậu đồng ý, bây giờ tớ sẽ đi nói với anh hai, nếu anh ấy không đồng ý, vậy tớ sẽ đi tới công ty của anh ấy, nói với anh ấy, làm cho anh ấy phải đồng ý, tuyệt đối sẽ không làm cậu khó xử, thế nào? “
“Ò, được rồi…”
Cố Manh Manh buông lỏng.

Ở đầu dây bên kia, Tô Mẫn Mẫn đã làm ra một cử chỉ chiến thắng.

Cô tiếp tục: “Vì vậy, Manh Manh à, cậu muốn ăn những gì?”
Nói trước cho tớ biết, như vậy tớ đi siêu thị mua được nhiều nguyên liệu ngon, bình thường tớ và Tiểu Tứ sẽ không ăn ở nhà, vì vậy nhà ngoại trừ trái cây, về cơ bản cũng không có gì.


Cố Manh Manh suy nghĩ một chút, sau đó nói ra một chuỗi tên món ăn, cơ bản đều là một số món ăn gia đình, cũng không khó làm.

Tô Mẫn Mẫn yên lặng ghi nhớ, gật đầu nói: “Có thể, có thể, hôm nay cam kết làm cho cậu và anh hai hài lòng! “
Cố Manh Manh trả lời: “Vậy tớ có thể qua đó đợi không!?
“Có thể chứ!”
Tô Mẫn Mẫn cười cười.


Cuối cùng, cô nói: “Nếu không có chuyện gì khác, tớ cúp máy nhé?” À, tớ còn phải gọi điện thoại cho anh hai một chút.


“Ò, được rồi.”
Cố Manh Manh gật đầu.

Sau khi cúp máy, cô tiếp tục đi ra ngoài.

Quản gia đang đứng trong phòng khách, sau khi nhìn thấy Cố Manh Manh xuất hiện, vội vàng nghênh đón, vừa nói: “Nhị tiểu thư, ngài gọi điện thoại xong rồi ạ? “
“Um Cố Manh Manh gật đầu, vừa nhìn ra ngoài.

“Có ai về hả?”
Cô hỏi.

Quản gia giải thích: “Không, đó là người giúp việc đang chuyển hoa.”
“ở”
Cố Manh Manh đáp lại.

Quản gia nhìn cô và hỏi: “Nhị tiểu thư, bây giờ cô về ạ?”
“Đúng vậy, sắp chiều rồi, tôi còn phải tới công ty của Lục Tư Thần.”
Cố Manh Manh vừa đáp, vừa đi ra ngoài.

Quản gia nói: “Tôi sẽ gọi cho tài xé.


“Được rồi, cám ơn.”
Cố Manh Manh nói.

Quản gia bước nhanh ra ngoài.

Nửa giờ sau, chiếc xe đến tầng dưới của trụ sở tập đoàn Hoàn Vũ.

Cố Manh Manh xuống xe, đi thẳng vào đại sảnh.

Cô đã quen, vốn tưởng rằng mình có thể trực tiếp đi vào, kết quả lại bị nhân viên ngăn lại, yêu cầu cô xuất trình giấy tờ làm việc, mới đi vào.


Cố Manh Manh chỉ có thể gọi điện thoại cho thư ký của Lục Tư Thần.

Chỉ một lúc sau An Luân liền xuống, sau khi nhìn thấy Cố Manh Manh, không khỏi cười nói: “Tiểu phu nhân, xin chào! “
“Xin chào, thư ký Annl”
Cố Manh Manh gật đầu.

An Luân dẫn cô vào công ty, vừa nói: “Ngài và cô Tô đã hẹn rồi chứ?”
Cố Manh Manh nhíu mày: ” Tô Mẫn Mẫn cũng ở đây? “
“Đúng vậy.”
An Luân gật đầu, trả lời: “Tôi vừa đón cô Tô lên.


Cố Manh Manh liền nỏi điên lên.

Cô hỏi: ” Tô Mẫn Mẫn và Lục Tư Thần nói chuyện thế nào? “
Thư ký An lắc đầu: “Không biết nữa thưa ngài, tôi không có trong văn phòng.”
“Ò, là như vậy à….”
Cố Manh Manh bĩu môi.

Trong lúc nói chuyện, hai người đi vào thang máy.

Không biết là cố ý hay vô tình, ngay trong nháy mắt khi cửa thang máy sắp đóng lại, Cế Manh Manh phát hiện bên ngoài có mấy nhân viên đang lén lút nhìn cô, hơn nữa còn thì thầm, từ thái độ nói chuyện, không giống như đang nói chuyện tốt.

Cố Manh Manh lúc này nhíu mày.

Cô nhìn về phía thư ký An bên cạnh, mở miệng nói: “Thư ký An, hiện tại trong công ty có người nào biết Lục Tư Thần đã kết hôn chưa? “
“Cái gì?”
An Luân nhìn cô một cách bắt ngờ..