Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 187: Dị Thường 3






Sau khi đến khuôn viên Cố gia, vừa xuống xe, quản gia liền nghênh đón.

“Nhị tiểu thư, hoan nghênh ngài về nhà!”
Ông ta nói với vẻ mặt tươi cười.

Cố Manh Manh gật đầu, vừa bước đi vào trong phòng, vừa hỏi: “Quản gia, lần này tôi cố ý trở về thăm ba, à, gần đây sức khỏe ông ấy thế nào? Bác sĩ có nói gì không? “
Quản gia nghe vậy, trả lời: “Tình trạng sức khỏe của ông ấy cũng không tệ lắm, bác sĩ nói, miễn là có thể tiếp tục như vậy, phục hồi chức năng là chuyện sớm hay muộn!” “
“Ò, mong mọi chuyện sớm tốt đẹp!”
Cố Manh Manh gật đầu.

Cuối cùng, cô hỏi, “Ba tôi đâu?”
Quản gia trả lời: “Ông ấy vừa tỉnh dậy, bây giờ ở trên lầu xem NV.

“Vậy tôi đi lên thăm ông ấy!
Cố Manh Manh nói xong vội vàng chạy lên lầu.

Quản gia đi theo phía sau cô, liền lên tiếng: “Nhị tiểu thư, ngài chạy chậm một chút, cần thận bị ngãit “
“Tôi không sao!”
Cố Manh Manh trả lời một câu, tốc độ chạy cũng không chậm lại.

Trong lúc nói chuyện, cô đã đi tới trước cửa phòng của Cố Tiêu.

Cô do dự một chút, và cuối cùng quyết định gõ cửa.

Cộc cộ!
c Cùng với tiếng gõ cửa, cô lên tiếng: “Ba ơi, con là Manh Manh, con đến thăm bal”
Giọng nói thong dong của Cố Tiêu truyền ra: “Vào đi.


Cố Manh Manh nghe vậy, liền giơ tay đây cửa ra.

Đúng như quản gia nói, Cố Tiêu tựa vào đầu giường, đúng là đang xem TYV.


Cố Manh Manh nhào tới bên giường, cười tủm tỉm liền nói: “Ba, con đến thăm bai “
Cố Tiêu vươn tay, khẽ mỉm cười: “Con gái cưng, sao bỗng nhiên nghĩ đến chuyện muốn trở về? “
Cố Manh Manh đem bàn tay nhỏ bé của mình đặt vào bàn tay lớn của cha cô, lại bỗng nhiên lại phát hiện, bàn tay to lớn trong trí nhớ, bây giờ lại trở nên gầy gò như vậy.

Nghĩ đến đây, cô lại không khỏi nghiêm túc nhìn ba cô, càng kinh ngạc phát hiện, chỉ trong máy tháng ngắn ngủi, ông ấy hình như gầy đi rất nhiều, cả người đều gầy đi một chút!
“Ba, ba bị sao vậy?”
Cố Manh Manh nghỉ hoặc hỏi.

Cố Tiêu nhìn cô, đáy mắt đầy sự yêu thương.

“Ta ổn!”
Ông trả lời như vậy.

Cố Manh Manh lắc đầu.

Cô nói một cách trung thực: “Không ổn, ba dường như gầy hơn bao giờ hết, bởi ba không muốn ăn gì hay sao?” Ba muốn ăn gì cứ nói với quản gia, ông ấy sẽ hết lòng chăm sóc ba “
Cố Tiêu đang muốn nói cái gì đó, quản gia bưng ly trà đen mật ong từ bên ngoài đi vào.

“Nhị tiểu thư, đây là trà đen mật ong ngài thích!”
Ông nói xong liền đặt trên bàn cạnh giường ngủ.

Cố Manh Manh nhìn, tiếp theo mở miệng nói: “Quản gia, bình thường ông chăm sóc ba như thế nào, ông xem, ông ấy gầy đi bao nhiêu! “
Quản gia kinh hãi.

“Dạ?”
Ông ta không thể không nhìn về phía Cố Tiêu.

Cố Tiêu nắm tay Cố Manh Manh, cười cười nói: “Con gái ngốc, ta là bệnh nhân, vốn thân thể không tốt, đừng nói đến có khẩu vị tốt hay không, cho nên cũng khó tránh khỏi sẽ gầy.

“À, không phải bình thường con hay nói gầy một chút sẽ đẹp hơn sao? “
Cố Manh Manh bĩu môi.

Cô buồn bã nói: “Con nói vậy có nghĩa là con sẽ trông đẹp hơn một chút, nhưng điều đó không có nghĩa là ba sẽ trông đẹp hơn khi gầy hơn! Hơn nữa, ba vốn đã rất đẹp trai rồi, không cần đẹp trai hơn nữa…”
“Con gái ngốc!”
Cố Tiêu bật cười, giơ tay vỗ vỗ cái đầu nhỏ bé của cô.

“Ui dal”
Cố Manh Manh theo bản năng nhiều hơn.

Cô nhăn mũi nhỏ, buồn bực nói: “Sao hai người lại luôn thích vỗ đầu con, con cũng không phải là cô gái ngốc…”
Cố Tiêu nhíu mày.

Ông suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Con gái ngoan, gần đây con có khỏe không?”
“Dạ cóI”
Cố Manh Manh gật đầu.

Cô tiếp tục nói: “Con sắp nghỉ phép rồi, lần trước Lục Tư Thần còn nói với con, chờ sau kỳ nghỉ của con sẽ dẫn con ra ngoài chơi! Ôi, ba ơi, nếu ba có thể nhanh chóng khỏi bệnh thì cả gia đình chúng ta có thể ra ngoài chơi.


Cố Tiêu nghe vậy, chỉ cười cười, đáy mắt hiện lên một chút mệt mỏi.

Cố Manh Manh phát hiện, không khỏi lo lắng.

“Ba, ba có phải rất mệt không?”
Cô hỏi.


Cố Tiêu gật đầu, giật giật khóe miệng: “Đúng vậy, ta có chút mệt mỏi…”
“Vậy con đỡ ba nằm xuống nghỉ ngơi một lát?”
Cố Manh Manh tiếp tục hỏi.

“Được.”
Cố Tiêu gật đầu.

Cố Manh Manh nghe vậy, vội vàng đứng lên đỡ Cố Tiêu, cùng quản gia giúp ông nằm lại trên giường.

Có Tiêu nửa mắt rũ xuống, dường như là muốn ngủ.

Cố Manh Manh nằm sắp bên giường, bỗng nhiên lại nhớ tới mục đích lần này trở về.

Đôi mắt của cô nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng lại rơi vào trên người quản gia.

“Quản gia!”
Cô ấy mở miệng ra.

Quản gia nhìn về phía cô, cười nói: “Nhị tiểu thư? “
Cố Manh Manh tiếp tục: “Tôi nghĩ ba có thể là xem TV quá mệt mỏi, ông tắt TV đi.


“Được rồi!”
Quản gia nghe vậy, lập tức đi tới tắt TV.

Lúc này, Cố Manh Manh cũng bưng trà đen mật ong bên cạnh lên, nễm thử một nhỏ.

“Ừm”
Cô đột nhiên nhíu mày lại.

Quản gia thấy vậy nên rất lo lắng: “Có chuyện gì vậy?”
Cô Manh Manh trả lời: “Ngọt quá, cả miệng tôi toàn đường! “
Quản gia vẻ mặt ngơ ngác: “Vậy, vậy nên làm sao bây giờ? “
Cố Manh Manh cười nói: “Tôi muốn uống nước, à, chính là thêm nước đun sôi vào đây! “
Quản gia liền hiểu ra.

Ông trả lời: “Được rồi, nhị tiểu thư, chờ một chút, tôi sẽ đi rót nước cho cô.”
“Cảm ơn ông!”
Cố Manh Manh gật đầu nói.

Quản gia cười nói: “Ngài quá khách khí! “

Nói xong, bước ra khỏi phòng.

Cố Manh Manh nghiêng đầu nhìn ra ngoài, sau khi xác định quản gia đã rời đi, cô mới tiến đến bên tai Cố Tiêu, nhỏ giọng kêu lên: “Ba? Ba? “
*UPm+”
Cố Tiêu nhắm mắt lại, vẻ mặt hình như có chút buồn ngủ.

Cố Manh Manh tiếp tục nói: “Hôm nay con tới đây ngoại trừ đến thăm ba ra, còn có một chuyện khác, à, là như vậy, mấy ngày trước con gặp một người dì, cô ấy tự xưng là bạn tốt trước đây của ba và mẹ, tên cô ấy là Lâm Huệ! “
Vừa nói tới đây, chỉ thấy Cố Tiêu bỗng nhiên mở hai mắt ra.

“Cái gì?”
Ông kinh ngạc nhìn Cố Manh Manh.

Đối với phản ứng này của ông, Cố Manh Manh có chút bất ngờ.

Cô dừng lại một chút, và sau đó tiếp tục: “Dì Lâm muốn con nói với ba, nếu ba muốn, cô ấy hy vọng sẽ gặp riêng ba một chút, uh, con nghĩ rằng cô ấy dường như có một cái gì đó quan trọng để nói với ba.”
“Lâm Huệ à…” Cố Tiêu lại nhắm mắt lại, trong miệng thì thào Ấ ” Ằ.

~ 2x: ~ + Ấ LPˆ „“
rất nhẹ: “Cuôi cùng cô ây cũng chịu xuất hiện…
Giọng ông càng ngày càng nhỏ, dần dần, Cố Tiêu lại ngủ thiếp đi.

Cố Manh Manh rất bất ngờ.

Cô đầy vai Cố Tiêu và lên tiếng: “Ba? Ba? Ba có nghe con nói không? “
Đáng tiếc, lại không có bất kỳ phản ứng nào.

Từ ngoài nhìn vào, Cố Tiêu trông như ngủ rất say.

Cố Manh Manh tuy rằng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cụ thể lại không thể nói là có chỗ nào kỳ quái, chỉ là có chút suy nghĩ không rõ ràng, ba thật sự rất buồn ngủ sao? Một giây trước còn đang nói chuyện với cô, một giây sau lập tức ngủ thiếp đi.

Chẳng lẽ là thần ngủ trong truyền thuyết, thật không thể tin được!.