Mới vừa từ trong tầng hầm đi ra, đúng lúc trước mặt đụng phải quản gia.
Quản gia nhìn thấy Cố Manh Manh và Khương Diễm đi cùng nhau, lộ ra vẻ kinh ngạc, đang muốn mở miệng nói gì đó, Cố Manh Manh lại giành trước một bước nói: “Quản gia, đúng lúc tôi đang tìm ông đây, ông nãy giò đi đâu thế?”
Quản gia đáp lời: “Um, Tôi vừa nãy ở phía sau vườn hoa bên kia, Manh Manh tiểu thư, cô tìm tôi có việc gì sao?”
Có Manh Manh nói: “Tôi muốn tìm một món đồ.”
Quản gia gật đầu: “Dạ được, cô cứ nói.”
Cố Manh Manh bắt đầu khoa tay múa chân: “Lúc trước trong phòng của tôi, có một cái thùng giấy lớn như vầy, tôi cất nó ở dưới gầm giường, ông có nhìn thấy không?”
Quản gia hơi cau mày, bắt đầu nhớ lại.
Cố Manh Manh rất trông đợi nhìn ông.
Lát sau, quản gia nói: “Tôi cũng không nhớ rõ lắm, có thể đã bị người hầu dọn vứt rồi chăng, là đồ rất quan trọng sao?”
Cố Manh Manh rất ủ rũ.
Cô bĩu môi một cái, nói: “Cái rương thì không đáng giá, chủ yếu là cái đồ vật được chứa bên trong.”
Quản gia đáp lời: “Um, đồ vật bên trong đó sao, Manh Manh tiểu thư, cô yên tâm đi, những đồ vật đó chắc chắn không mắt đi đâu, có thể đã bị người hầu đem đi cất ở một nơi nào đó rồi, cô đã thử kiểm tra qua căn phòng hiện tại của cô chưa?”
“Kiểm tra rồi.”
Cố Manh Manh gật đầu, nói: “Nhưng vẫn không tìm ra.”
Quản gia cau mày: “Cô có thể tiện nói ra đó là gì không?”
“Có một quyền album ảnh!”
Cố Manh Manh trả lời.
Quản gia bừng tỉnh nhận ra.
Ông nói: “Um, nếu như là một quyền album ảnh thì tôi có chút hồi ức về nó.”
“Ôi Cố Manh Manh nghe thấy vậy, không nén được tròn to đôi mắt, rất mong đợi nhìn ông: “Ông biết nó đang ở đâu?”
Quản gia gật đầu: “Trong phòng của bà lớn.”
Cố Manh Manh rất bắt ngờ.
Khương Diễm nghe đến đây, bất giác cũng chau mày.
“Làm sao lại ở phòng của mẹ kế?”
Anh hướng về phía quản gia hỏi.
Quản gia nhìn anh, cười giải thích: “Hôm đó chúng tôi đang thu dọn phòng của Manh Manh tiểu thư, kết quả sau nửa giờ dọn dẹp thì lão gia tử tiến vào, đúng lúc ông nhìn thấy quyển tương sách đó, sau đó cầm nó đi.”
Thì ra là như vậy!
Cố Manh Manh thở phào nhẹ nhõm: “Thì ra được ba cầm rồi…”
Quản gia gật đầu.
Cố Manh Manh nhìn về phía Khương Diễm, nheo nheo mắt cười: “Diễm ca ca, vậy bây giờ em đi tìm ba lấy quyển album ảnh, anh tiếp tục làm việc của anh nhé.”
“Ừ, đi đi.”
Khương Diễm ôn hòa nhìn cô.
Cố Manh Manh chẳng quay đầu mà chạy đi.
Thật không ngờ rằng, sau khi cô ấy rời đi, nụ cười trên mặt Khương Diễm từ từ nhạt đi.
“Phu nhân đang ở đâu?” Anh không chút biểu cảm cắt tiếng hỏi.
Quản gia hơi cúi đầu, trả lời: “Bà lớn đang ở phía sau phòng hoa.”
Khương Diễm không nói lời nào xoay lưng rời đi.
Mà lúc này ở một nơi khác.
Cố Manh Manh đang trên đường bước đến phòng riêng của Cố Tiêu, vừa lúc đi ngang cửa của phòng mình, Lục Tư Thần nhìn thấy cô, liền cất tiếng gọi: “Manh Manh!”
Cố Manh Manh đứng trước cửa, đôi mắt long lanh nhìn về phía anh.
Lục Tư Thần thu mày: “Tìm không ra?”
Cô Manh Manh đáp lời: “Oh, tôi đã đi hỏi qua quản gia rồi, quyển album ảnh đang trong phòng của ba.
bây giờ tôi phải đi lấy.”
Lục Tư Thần gật đầu: “Đi đi.”
“Tuân lệnh!”
Cố Manh Manh xoay mình rời đi.
Cô đến trước cửa căn phòng ngủ, đưa tay gõ gõ, rồi sau đó mới cất tiếng: “Ba ba, con Manh Manh đây, con có thể vào không?”
Chốc lát sau, tiếng ho khan yếu ớt từ trong căn phòng truyền đến, đi kèm theo là giọng của Có Tiêu: “Con vào đi.”
Cố Manh Manh cần thận đây cửa phòng mở ra.
Cả căn phòng rất tối tăm, tắm rèm cửa bên kia bị kéo kín chẳng lấy nỗi một tia nắng, mà trên cả một chiếc giường rộng lớn, Cố Tiêu đang dựa vào bên gối.
“Ba bai”
Cố Manh Manh bước đến vài bước, ánh mắt lo lắng nhìn ông.
Cố Tiêu mỉm cười một cái, nói với giọng trầm: “Tụi con phải đi rồi sao?”
Cố Manh Manh lắc đầu, nói: “Ba, con đến để lấy quyển album ảnh, là cái cuốn mà khi trước ở trong phòng con, nó bây giờ ở chỗ ba, đúng không ạ?”
Cố Tiêu gật đầu, trả lời: “Ừm, là ba đã cầm rồi.”
Dừng một chút lại nói tiếp: “Sao tự dưng lại muốn tìm nó?”
Cố Manh Manh gãi sãi sau gáy, nói: “Thiệt ra cũng không có gì á, chỉ là do Lục Tư Thần muốn xem ảnh lúc trước của con.”.