Lục Tư Thần lại không muốn buông tha cô.
Anh lại lần nữa đưa tay kéo người vào trong lòng, trong mắt tràn đầy vui vẻ nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của tiểu nha đầu, có ý hạ thấp giọng: “Sao không nói gì nữa rồi, hả?”
Thật là trêu người!
Cố Manh Manh nào hiểu được?
Trong chuyện nam nữ, cô luôn là một tân tiểu Manh, bây giờ bị Lục Tư Thần cố ý trêu ghẹo như vậy, dĩ nhiên là không chịu đựng được.
Cô không kiềm được nhắm nghiền hai mắt lại, lông mi cuộn dài khe khẽ rung động như là đôi cánh bướm.
Lục Tư Thần lại cực kỳ yêu dáng vẻ này của cô.
“Manh Manh…”
Anh cúi cúi đầu cười, hôn lên khóe môi của người con gái.
Cố Manh Manh động đậy một chút, len lén hé một đường mắt nhìn anh.
Nào đoán trước được, đúng lúc bị Lục Tư Thần bắt được ánh mắt ấy.
“Lại còn nhìn trộm?”
Anh giả vờ quát nhẹ, một tay cào củ lét cô.
Cố Manh Manh lập tức uốn éo, vừa không nhịn được cười, vừa nói giọng hờn dỗi: “Anh buông tôi ra… hahaha… buông ra…”
Lục Tư Thần siết chặt cánh tay, ôm cô vào lòng ngực.
“Gọi hay không?”
Anh uy hiếp nhìn chằm chằm vào cô.
Cố Manh Manh bị bóp lấy miệng, gương mặt nhỏ trông vẻ rất ủy khuất.
Lục Tư Thần ngược lại kiên trì.
Anh từ từ dụ dỗ cô: “Ngoan, gọi tôi một tiếng nghe xem.”
“Gọi cái gì?”
Cố Manh Manh nhìn anh, giả vờ không biết hỏi.
Lục Tư Thần cau môi: “Vẫn cười chưa đủ?”
Dút lời, vờ sẽ đưa tay vào cù lét cô.
Cố Manh Manh cả kinh, liền vội vàng mở miệng: “Tôi gọi! Tôi gọi!”
Lục Tư Thần gục gặt, tỏ ý bảo cô nói.
Cố Manh Manh nhếch đôi môi nhỏ lên, lúc này mới chậm rãi từ từ mở miệng: “Ch…ồng…”
Lục Tư Thần “Ưh” một tiếng, hôn một cái lên đôi má trắng nõn nà của cô, cười nói: “Ngoan!”
Cố Manh Manh xấu hồ không chịu được, vùi mặt vào lồng ngực của anh.
Chốc lát sau, Lục Tư Thần dẫn Cố Manh Manh ra ngoài công ty.
Chiếc xe con màu đen đã ở bên ngoài đợi sẵn, sau khi tài xế nhìn thấy người đi đến, liền vội vàng cung kính mở cửa xe.
Lục Tư Thần mắt nhìn thẳng, thẳng thắn khom lưng ngồi vào trong xe.
Cố Manh Manh theo phía sau anh, vừa chui vào xe, liền bị người con trai kéo ôm vào lồng ngực.
“Anh làm gì thế?”
Cố Manh Manh vùng vẫy người.
“Đừng nhúc nhích!”
Lục Tư Thần ấn chặt cô.
Cố Manh Manh nhìn anh, sái cả quai hàm.
“Lục Tư Thần!”
Cô cất tiếng quát.
Lục Tư Thần cúi đầu nhìn cô, mặt mày điềm đạm: “Hở?”
Cố Manh Manh nói: “Anh có thể đừng lúc nào cũng ôm tôi được không hả?”
“Không thể!”
Lục Tư Thần không chút do dự cự tuyệt.
Cố Manh Manh phát điên: “Nào có ai như anh hả, tôi cũng không phải là búp bê, anh lúc nào cũng ôm ôm làm cái gì?”
Lục Tư Thần nghe xong câu này, không nén được liền cười.
Anh quan sát Cố Manh Manh, một hồi lâu sau, làm ra tổng kết: “Ừm, cô quả thực không phải là búp bê, nhưng mà cũng không có khác biệt gì quá lớn.”
Cố Manh Manh khập khựng, mù mịt không hiểu hỏi anh, hỏi: “Là ý gì hả?”
Lục Tư Thần vỗ vỗ cái đầu dưa nhỏ của cô, nói tiếp: “Ý của tôi là, dung mạo của cô đáng yêu hơn đó.”
Cố Manh Manh khẽ nhếch miệng, cứ như vậy mà ngơ ngơ ngác ngác.
Lục Tư Thần thấy vậy, nghĩ thầm, tiểu nha đầu này thật là giống ¡ như tên cô ta, vừa ngơ vừa manh!
Lúc đến Cố gia, đã là chạng vạng hơn sáu giờ tối.
Vừa xuống xe, quản gia của Lục gia đã tự thân ra nghênh đón, gương mặt già nua của lão tươi cười như một đóa hoa.
“Hoan nghênh Lục tiên sinh, Manh Manh tiểu thư về nhà!”
Manh Manh tiểu thư?
Lúc Cố Manh Manh nghe thấy cách xưng hô này, có chút lấy làm lạ.
Cô nhớ lại, trước kia quản gia đều trực tiếp gọi tên của cô ấy, từ khi nào lại đổi thành như vầy rồi?
Nhưng cô cũng chưa kịp suy nghĩ nhiều, Lục Tư Thần đã kéo cô đi vào trong.
Trước phòng khách, Khương Thục Nhã đang phân phó người hầu làm việc, bắt thình lình nhìn thấy Lục Tư Thần và Cố Manh Manh tiến vào, liền ngắn ra, đợi sau khi kịp phản ứng lập tức nở nụ cười.
“Manh Manh về rồi à!”
Bà cười hòa ái nói.
“Phu nhân.”
Cố Manh Manh giòn giã gọi.
Lục Tư Thần nghe thấy câu này, bất giác cau mày.
Khương Thục Nhã thấy vậy, nụ cười trên mặt liền cứng đò, tiếp đấy lại bình thường trở lại.
Chỉ nghe bà nói: ” y ya, Manh Manh à, đã nhiều năm như vậy rồi, cô tại sao vẫn chưa thay đổi a, tôi đã nói rồi đừng gọi tôi là phu nhân, phải gọi là mẹ!”
Cố Manh Manh: “…”.