Tổng Tài Của Tôi Là Ba Của Con Tôi

Chương 6




- "Dạ Hàn anh về rồi à, em đợi anh lâu rồi".

- "Ba, mẹ" anh nói rồi đi lướt qua Thanh Nhã đi về phía cầu thang.

- "Dạ Hàn, Quân Nhã nghe con về nước nên qua đây hỏi thăm con mà còn thái độ vậy là sao" bà Lương tức giận nói.

- "Bác gái, Dạ Hàn chắc ảnh đi làm về mệt nên như thế, chứ ảnh không cố tình đâu bác" Quân Nhã nắm lấy tay bà Lương nhẹ nhàng nói.

- "Quân Nhã cháu đừng nói đỡ cho nó, nó cũng bao nhiêu tuổi rồi, từ nhỏ bác đã nhìn con trưởng thành, là một cô gái hiền lành, ngoan ngoãn. ai mà cưới cháu làm vợ là có phúc lắm " bà Lương quay qua nói với cô.

- "Bác quá khen ạ, cháu thì có ai thương ạ" Quân Nhã ngượng ngùng liếc ánh mắt về phía Dạ Hàn đang đứng ngay cầu thang và nói với bà Lương.

- "Ba, mẹ ăn cơm tối trước đi, con có công việc ở công ty cần phải giải quyết, nên không ăn tối" Dạ Hàn nói với bà Lương mà không quay đầu lại,anh đi thẳng về phía phòng làm việc.

- "Con...con...ông thấy nó không, Quân Nhã qua đây ăn tối mà nó thì không thèm nhìn người ta, về tới nhà là nói không ăn cơm tối ".

- "Quân Nhã con không ngại ăn tối với hai ông bà già này chứ" ông Lương nói.

- "Dạ không ạ, ăn tối với hai bác còn vui nữa là" Quân Nhã cúi đầu trả lời. Trong phòng làm việc Lương Dạ Hàn đứng trước cửa sổ ngó ra bên ngoài, anh đứng lặng yên cùng với bóng đêm dày đặc ở bên ngoài, chỉ có bóng đèn mờ trong phòng chiếu lên bóng lưng gầy cô đơn tĩnh mịch của anh. Anh biết ý ba mẹ muốn anh lấy Quân Nhã, nhưng từ nhỏ anh chỉ xem Quân Nhã như một người em gái. Từ khi biết Quân Nhã có ý với mình thì anh bắt đầu né tránh cô. Theo dòng suy nghĩ, điếu thuốc trên tay anh đã cháy hết lúc nào, sự nóng bỏng trên tay làm anh giật mình, quay lại trên ghế ngồi vào bàn làm việc.

Bảy giờ sáng, điện thoại trên đầu giường vang lên, Thanh Ca vươn tay lấy, cô chưa kịp alo thì đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một cô gái.

- "Cho hỏi có phải là số mấy của cô Lâm Thanh Ca không?".

Thanh Ca giọng còn đang ngái ngủ trả lời: "phải, xin hỏi cô là...".

- "Tôi ở bên bộ phận nhân sự của công ty TL, gọi điện thông báo cho cô là cô đã được nhận vào công ty làm việc, sáng nay chín giờ đến bộ phận nhân sự của công ty báo danh".

Nói xong cô nhân viên cúp máy mà Thanh Ca vẫn còn đang cầm điện thoại ngẩn người. Cô đã được nhận vào làm, bên đó gọi điện chín giờ đến công ty báo danh. Vậy là cô đã có việc làm, có tiền lo cho con trai, cô vui mừng cười chạy vào phòng vệ sinh, vệ sinh cá nhân thay quần áo rồi chạy qua phòng Thanh Kiệt gọi cậu bé dậy rồi chở cậu bé đến trường.

Trên đường đi cô nói: "mẹ đã tìm được công việc, hôm nay sẽ đi làm ngày đầu tiên, bây giờ mẹ chở con đến trường, chiều về mẹ sẽ cố gắng qua đón con sớm".

- "Dạ, mẹ cứ yên tâm làm việc đi, con đi học sẽ ngoan, chúc mừng mẹ đã tìm được công việc" cậu cười nói.

Xe chạy đến cổng trường, cô cúi xuống hôn trên trán cậu rồi nói:" uh.., tối mẹ sẽ dẫn con ra ngoài ăn tối".

- "Dạ, tạm biệt mẹ" cậu vừa nói vừa vẫy tay chào Thanh Ca rồi đi vào trong trường.

Tập đoàn TL.Thanh Ca đến nơi, chạy xe vào bãi đậu xe, xong cô lên phòng nhân sự báo danh, trưởng phòng hỏi cô "cô có thể đi làm vào hôm nay luôn được không".

- "Được thưa trưởng phòng".

- "Vậy cô đi theo tôi " nói xong bước đi về phía trước Thanh Ca đi theo sau. Lên tầng hai mươi lăm, đi vào phòng trợ lý Lê, trưởng phòng nói:" trợ lý Lê,đây là nhân viên mới nhận chức thư ký mới cho tổng giám đốc".

Trợ lý Lê nhìn cô hỏi:"cô tên gì".

"Tôi tên Lâm Thanh Ca thưa trợ lý Lê ".

- "Anh về đi, còn cô vào đây, tạm thời cô ngồi làm việc chung với tôi trong căn phòng này, bên này là bàn làm việc của cô có gì không hiểu thì hỏi tôi, phòng làm việc của tổng giám đốc thì không được đi vào, chừng nào tổng giám đốc cho phép mới được vào, còn tầng này cũng chỉ có tổng giám đốc, tôi và cô những người khác không được tùy tiện đi lên " anh vẫy tay với trưởng phòng nhân sự rồi nói với cô.

- "Vâng, tôi đã biết " có cúi người trả lời, hèn gì lúc đi lên trên tầng này không có một nhân viên nào hết, thì ra tầng này dành riêng cho tổng giám đốc. Cô đến bên bàn làm việc của mình ngồi xuống, lúc nãy không chú ý, bây giờ mới nhìn lại, trong phòng chỉ có một màu xám đơn điệu, cửa sổ sát đất nhìn ra phía bên ngoài, nhìn xuống có thể nhìn những người qua lại dưới đường cái trước cổng công ty, rèm cửa cũng màu xám, có một giá sách nhỏ. Phòng uống nước không ở trong phòng mà là bên cạnh phòng làm việc. Nhà vệ sinh cũng được xây tách biệt. Đánh giá xung quanh xong cô bắt đầu làm việc. Bốn giờ ba mươi chiều, cô dọn dẹp rời công ty, cả ngày làm việc cô cũng chưa gặp mặt tổng giám đốc.

Lái xe đến trường đón Thanh Kiệt tan học, đến cổng trường cô nhìn thấy cậu bé đang mang cặp đi ra cổng trường mà quanh cậu có vài cô bé dễ thương đang trò chuyện, có cô bé áo đầm hồng kéo tay áo của cậu "Thanh Kiệt, tớ tặng cậu viên kẹo mà cậu thích nhất nè".

- "Tớ không thích kẹo cậu tránh ra". cậu vừa nói vừa giựt ống tay áo về, cô bé thấy cậu nói vậy thì đôi mắt phiếm hồng, mấy cô bé xung quanh thấy vậy cũng không dám tiến lên tặng quà cho cậu.

- "Vậy cậu thích gì, tớ tặng" cô bé đầm hồng vừa khóc vừa nói.

- "Tớ không thích gì hết, con gái các cậu cứ khóc nhè thật phiền" cậu vừa nói vừa chạy ra cổng trường vì cậu bé thấy mẹ cậu đã đến.

Thấy cậu bé ra Thanh Ca ghẹo cậu nói:" con trai ở trong trường được mấy bạn gái rất thích nha".

- "Hừ... mấy đứa con gái đó thật là phiền, suốt ngày chạy theo con đòi tặng quà, con không lấy là chúng nó mè nheo". cậu ra vẻ ông cụ non lầu bầu nói.

Thanh Ca cười xoa đầu cậu,nắm tay dẫn cậu vừa đi vừa nói:" mẹ đã hẹn gì Nhã Trúc, tối nay chúng ta ra ngoài ăn ".

- "Ye...ye..yêu mẹ nhất" cậu bé vui mừng nhảy cẫng lên. Thanh Ca chở cậu bé về nhà tắm rửa thay quần áo, xong chở cậu đến nhà hàng đã hẹn với Nhã Trúc. Đến nơi thì đã thấy Nhã Trúc đã đến và gọi đồ ăn xong rồi, hai mẹ con ngồi vào bàn Thanh Kiệt nói:"con chào gì Nhã Trúc, tối nay gì thật là xinh đẹp ".

- "Oa....oa Thanh Ca con trai cậu thật là dẻo miệng, để cậu bé làm con trai nuôi của tớ đi". Nhã Trúc vui mừng lấy tay bẹo má cậu.

- "Cậu muốn có con trai thì tự mình sinh đi". Thanh Ca nói làm Nhã Trúc cụt hứng bĩu môi nói:" ở đâu ra đứa con trai như cậu chứ, thôi cậu không cho thì thôi, ăn đi kẻo nguội".