Tổng Tài Của Tôi Là Ba Của Con Tôi

Chương 3: Về Nhà




Tại trung tâm thương mại lớn nhất của thành phố. Trên lầu hai, tổng giám đốc Lương Dạ Hàn hôm nay mới đi công tác về liền tới nơi này khảo sát tình hình của trung tâm thương mại. Nơi này cũng là thuộc về tập đoàn TL.

Tập đoàn TL kinh doanh rất nhiều mảng, Lương Dạ Hàn lên làm tổng giám đốc khi còn rất trẻ  trong những năm anh làm đã đưa tập đoàn vươn xa rất nhiều. Đang đi thì anh nghe thấy bên dưới nhiều người lao xao.

- "A..a, cậu bé đó đẹp trai quá kìa".

- "Không biết là con cái nhà ai mà khí chất quá".

- "Giống như diễn viên vậy". A nhìn xuống thì thấy một cậu bé mặc một bộ đồ thể thao màu trắng rất sạch sẽ đang đứng một mình giữa trung tâm thương mại Lương Dạ Hàn đi xuống tới gần cậu bé hỏi.

- "Người nhà cháu đâu mà để cháu đứng đây một mình  rất nguy hiểm cháu không biết sao".

Nghe giọng nói cậu bé ngước mặt lên  khi cậu bé nhìn lên Lương Dạ Hàn nhìn thấy khuôn mặt cậu đột nhiên anh cảm thấy hô hấp mình như chậm lại một nhịp và có một hơi ấm chảy vào tim.

Khi Thanh Kiệt ngẩng đầu lên cậu thấy một người đàn ông đang quỳ một chân trước mặt mình  cậu kinh ngạc khi nhìn khuôn mặt người đàn ông trước mặt giống mình như đúc.

Cậu bình tĩnh lại và nói.

- "Mẹ cháu đang tính tiền đằng kia nên cháu đứng đây đợi mẹ" cậu chỉ tay về quầy tính tiền nhưng khi Lương Dạ Hàn nhìn sang bên quầy thì rất nhiều người nên anh không biết người nào là mẹ cậu bé.

Anh đứng lên xoa đầu cậu bé nói.

- "Vậy cháu đứng đây đợi mẹ chú có việc đi trước". Thanh Kiệt nhìn theo bóng lưng anh như có điều suy nghĩ.

Đi ra xa một đoạn trợ lý Lê nói.

- "Tổng giám đốc tôi thấy cậu bé đó nhìn rất giống tổng giám đốc".

Lương Dạ Hàn nhíu mày nghĩ rồi nói.

- "Chắc người giống người thôi" anh nói rồi đi thẳng ra bên ngoài.

Thanh toán tiền xong Thanh Ca đi đến bên con trai thấy cậu bé nhìn ra phía ngoài cô hỏi.

- "Con nhìn gì vậy Thanh Kiệt".

- "Dạ, không có gì đâu mẹ" cậu định nói nhưng lại thôi.

- "Chúng ta đi về thôi" cô nói rồi dắt tắt cậu bé đi ra ngoài. Về đến nhà cô bắt đầu dọn dẹp nhà cửa và sắp xếp lại đồ dùng mà cô vừa mua.

Lương Dạ Hàn từ công ty về nhà, anh vừa bước chân vào cửa đã nghe mẹ anh phàn nàn với ba.

- "Ông thấy không  nó đi công tác cả tuần nay rồi mà xuống máy bay rồi mà lại không về nhà còn đến công ty làm việc  tuổi cũng đã ngoài ba mươi rồi mà không chịu lập gia đình nữa".

- "Bà cũng biết tính tình của con trai rồi, tính nó lạnh lùng, ít nói k có cô gái nào tiếp xúc gần thì làm sao lấy vợ" ông Lương trả lời.

- "Tôi thấy con bé nhà họ Tiêu là bạn thanh mai từ nhỏ, con bé hiền lành,dễ thương, giỏi giang lại thích nó từ lâu, bên đó cũng ngỏ lời muốn làm thông gia bên mình mà nó cũng làm lơ".

- "Chuyện tình cảm của tụi trẻ mà bà, nó không yêu làm sao bắt nó lấy".

- "Bây giờ ông thấy không, bạn cùng tuổi tui với ông đều có cháu hết rồi". bà Lương đang nói thì Lương Dạ Hàn bước vào.

- "Ba, mẹ " anh nói rồi bước thẳng lên trên lầu về phòng mình.

- "Ông thấy nó không..." bà Lương tức giận nói.

- "Thôi bà đừng tức giận nữa kẻo mệt, coi chừng ít bữa nữa nó dẫn con dâu rồi có luôn cháu trai về cho bà đến lúc đó rồi mừng không kịp" ông vừa nói rồi nhìn theo hướng Lương Dạ Hàn đi nói theo.

- "Con lên thay đồ rồi xuống ăn tối với ba mẹ".

Trong phòng bếp Thanh Ca đang nấu những món ăn mà con trai cô thích, còn cậu bé đang xem phim hoạt hình ngoài phòng khách.

- "Thanh Kiệt vào rửa tay ăn cơm" cô gọi cậu bé.

- "Dạ" cậu bé trả lời rồi leo xuống ghế chạy vào trong phòng ăn.

Ngồi vào bàn ăn cơm cô nói "ngày mai mẹ dẫn con về bên nhà ông bà ngoại chơi mấy hôm.Con chơi bên đó mẹ đi tìm trường học cho con, mẹ cũng đã nhờ dì Nhã Trúc tìm giùm mẹ công việc rồi, đến lúc đó mẹ đi làm thì con phải đến nhà trẻ mẹ cũng yên tâm".

- "Dạ, mà ông bà ngoại có biết mẹ về chưa ạ!." cậu bé hỏi.

- "Mẹ chưa nói, mai mình về làm ông bà bất ngờ" cô nói xong rồi quay qua dục cậu. " con ăn nhanh đi ".

- "Dạ" cậu bé trả lời rồi cúi xuống ăn chén cơm của mình.

Lương Dạ Hàn ăn tối xong lên phòng làm việc anh vào phòng ngồi vào bàn làm việc  vì anh làm việc tới khuya nên trên bàn làm việc của anh tối nào cũng có một ly cà phê đen.

Mười một giờ ba mươi phút  Lương Dạ Hàn đứng lên ra khỏi phòng làm việc đi về phía phòng ngủ, anh vào phòng đi về phía phòng vệ sinh tắm rửa, khi đi ra trên người anh chỉ quấn một cái khăn tắm ngang hông lộ ra thân hình với những cơ bắp và đường cong gợi cảm, nước trên người anh cũng chưa lâu khô còn dính trên người càng thêm quyến rũ. Anh không thay đồ chỉ sấy khô đầu rồi leo lên giường đi ngủ.

Bên kia hai mẹ con Thanh Ca cũng ôm nhau chìm vào giấc ngủ...

Sáng hôm sau, Thanh Ca dậy sớm xuống dưới nhà mua đồ ăn sáng, cô mua bánh bao và sữa đậu nành cho hai mẹ con. Cô vào nhà để giày lên kệ mang đôi dép trong nhà vào, đi vào phòng ăn để đồ ăn sáng trên bàn rồi vào phòng ngủ gọi cậu bé dậy.

- "Thanh Kiệt dậy con" cậu bé trở mình thức dậy bước vào phòng vệ sinh tự mình vệ sinh răng miệng.

Thanh Ca ra phòng ăn  cô để bánh bao ra dĩa và đổ đậu nành ra ly. Thanh Kiệt vệ sinh xong thì ra ngồi vào bàn ăn.

Thanh Ca nói "sáng nay mẹ sẽ dẫn con đi từ thăm ông bà ngoại rồi mẹ sẽ đi tìm trường học cho con".

Cậu bé trả lời rồi ăn phần ăn sáng của mình. Một tiếng sau hai mẹ con ra khỏi nhà, xuống dưới nhà gọi taxi.

Xe đỗ trước nhà cô và Thanh Kiệt xuống xe đi tới cổng, nhìn thấy giàn hoa tường vi trước nhà làm cô nghẹn ngào, nhớ tới ba mẹ đã lâu không gặp cô nhìn sang Thanh Kiệt đang đứng cạnh mình bằng ánh mắt dịu dàng rồi bấm chuông cửa.

Lát sau chú Hàn quản gia lâu năm ra mở cửa vừa thấy cô chú Hàn vui mừng nói.

- "Cô chủ.., cô về bao giờ sao k gọi điện tài xế ra đón".

- "Tôi tự đón xe về cũng được, ba mẹ tôi có nhà không?" cô vừa nói vừa đi vào phòng khách.

- "Ông bà chủ đang ở phòng khách" chú Hàn vừa nói thì nhìn sang bên cạnh cô thấy một cậu bé, chú định hỏi thì thấy cô đã vào phòng khách nên ông cũng đi làm việc của mình.

Vừa bước chân vào phòng khách thì thấy ba cô đang đọc báo uống trà  còn mẹ cô thì đang ở trong phòng bếp.

Cô gọi "ba..." ông Lâm nghe tiếng gọi ngước lên nhìn ra phía cửa thấy Thanh Ca đang đứng ở cửa, ông đặt tờ báo xuống đứng lên, thì Thanh Ca chạy nhào vào lòng ông khóc nức nở.

- "Ba... ba mẹ có khỏe không? con rất nhớ ba mẹ!".

Ông vỗ vỗ lưng cô rồi gọi vợ, bà ơi Thanh Ca nó về này. Bà Lâm nghe ông gọi vội buông dĩa trái cây đang gọt lỡ chạy ra ngoài, vừa thấy Thanh Ca bà chạy ào tới xoay quanh người rồi ôm chầm lấy cô nức nở nói.

- "Ôi..Thanh Ca của mẹ  con đi học thôi mà nhìn con gầy quá".

- "Không gầy đâu mẹ, ba mẹ ở nhà có khỏe không?".

- "Ba mẹ vẫn khỏe" bà Lâm đang nói thì nhìn thấy phía sau cô có một cậu bé bụ bẫm dễ thương thì quay sang hỏi cô.

- "Thanh Ca đứa trẻ này là con ai vậy". Cô mỉm cười quay ra sau kéo cậu đến trước mặt ông bà Lâm nói.

- "Ba mẹ, đây là con trai của con, cậu bé tên Lâm Thanh Kiệt, bốn tuổi".